...
Phong Lăng đá văng tên to con ở trước mặt, giải thoát cho cái cổ họng đang gần như sắp bị bóp rời ra của mình, xoay người tránh bàn tay của đối phương đang tàn nhẫn lao về phía mình một lần nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn bị cả ba tên trực tiếp vây đánh, trong không gian nhỏ hẹp của con hẻm này không có chỗ có thể tránh né, bất kể là dùi cui điện hay dao dài đều có khả năng uy hiếp rất cao.
Tình hình chiến đấu chưa dừng lại.
Hai cánh tay cô đã bị thương, mặc dù không nghiêm trọng nhưng cũng đã có máu chảy từng giọt dọc theo cánh tay nhỏ xuống đất.
Một tên trong đó bởi vì bị cô đá trúng chỗ hiểm nên chửi thề một câu, mắt cô đanh lại, bất ngờ xoay người đá cho đối phương ngã lăn ra đất, trước khi hắn đang vừa chửi vừa đứng dậy, một tên khác cầm dùi cui điện bật sẵn đã chuẩn bị xông lên nghênh chiến, tiếng điện “rẹt rẹt” vang lên trong không trung, với cường độ điện kiểu này nếu như thật sự cô bị dí trúng e rằng nửa người sẽ tê dại mất hai ngày.
Trong lúc giằng co, tên đàn ông vừa bị đá giơ dao lên, chém về phía đầu cô, Phong Lăng nhanh nhẹn ngẩng đầu, túm chặt lấy tay hắn, mạnh mẽ xoay một cái liền nghe thấy tiếng khớp cổ tay gãy. Tên đàn ông ngoại quốc cao hơn cô rất nhiều bỗng đau đến mức không ngừng chửi thề, Phong Lăng lạnh lùng nhấc chân đạp bay hắn.
Kết quả nhân cơ hội này một tên khác tức giận đứng dậy giơ dùi cui điện lên dí vào bên hông cô, Phong Lăng lập tức cảm thấy nửa người trở nên tê dại, dù cho cô có nhanh chóng quay người tránh đi, muốn đánh lại nhưng động tác vẫn chậm đi nhiều.
Đối phương nhân cơ hội liền lập tức nhắm vào bụng cô, cô khom người tránh đi, không ngờ bị tên đó túm tóc.
"F*ck…" Những tiếng chửi thề không ngừng vang bên tai, da đầu của Phong Lăng bị kéo đau nhói, sức lực đã hao tổn đi không ít. Trong lúc cô đang nghĩ cách thoát khỏi tên này, đột nhiên cô chú ý tới một bóng người xuất hiện ở đầu con hẻm.
Quý Noãn?
Cô ấy không ngoan ngoãn ở Đại học T mà một mình chạy đến đây làm gì?
Nhưng khi cô nhìn thấy rõ Quý Noãn, tay của Quý Noãn cầm một chiếc gậy bóng chày không biết lấy ở đâu ra.
Cô rất rõ cô Mặc là một người trói gà không chặt, nhưng giờ lại có dáng vẻ dũng cảm mà Phong Lăng không thể giải thích được, cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trước mắt buộc phải kết thúc chuyện này đã.
Phong Lăng bỗng cười với ba tên to con trước mặt, khóe miệng rỉ máu, trong con hẻm ánh sáng nhập nhòe, nụ cười của cô hơi lạnh lại hơi dữ dằn.
Khi Phong Lăng thu hút toàn bộ sự chú ý và tâm tư của hai tên này, đột nhiên, trong không trung vang lên ba tiếng "bang bang bang", ba tên kia mỗi tên bị đập một gậy, chúng đều không kịp quay đầu lại nhìn thì đã bị gậy bóng chày đánh cho nằm sõng soài ra đất, hoa mắt chóng mặt, vẫn chưa thể đứng vững. Phong Lăng nhân cơ hội này đột nhiên đứng bật dậy, lập tức bẻ tay chúng ra sau, giữ chặt, ấn xuống đất, chế trụ hoàn toàn.
"Cảm ơn." Sau khi trói ba tên này lại, Phong Lăng bất chấp vết máu trên người mình, chỉ nghiêng đầu, nhìn hướng Quý Noãn vẫn đang cầm cây gậy bóng chày.
Quý Noãn thấy cô bị thương, vội bước tới, ân cần kiểm tra vết thương và máu trên người cô. Thấy hai má Phong Lăng bị trầy xước, trên cổ cũng bị bóp đến tím bầm, khóe miệng chảy máu, Quý Noãn giữ chặt vai tay cô: "Sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?"
"Không sao, vết thương nhỏ thôi." Phong Lăng không gạt tay Quý Noãn ra, chỉ dùng một tay còn lại chặt mạnh vào sau gáy mấy tên đàn ông kia.
Bị đánh cho một gậy đau điếng, lại bị đánh vào vị trí yếu nhất là sau gáy, ba tên to con lập tức ngất đi, nằm bất động dưới đất.
Lúc này Phong Lăng mới dựa vào sức lực của Quý Noãn để đứng dậy.
Thấy trên người Phong Lăng đều là vết thương ngoài da, máu chảy xuống, Quý Noãn nhíu mày: "Bọn chúng là thế nào vậy? Lẽ nào là kẻ thù khi cô ở Mỹ?"
"Kẻ thù?" Phong Lăng liếc ba tên đang nằm trên đất: "Coi là vậy đi, lúc còn ở trong căn cứ XI, tôi được giao rất nhiều nhiệm vụ, tóm lại đã gây thù với rất nhiều người."
"Vết thương của cô không nhẹ đâu, rời khỏi đây trước đã." Quý Noãn lại gắng sức kéo tay cô đi, rõ ràng mọi khi cô luôn được Phong Lăng bảo vệ, hiện giờ thấy Phong Lăng bị thương rồi cũng không thể không quan tâm đến, nhất định phải đưa Phong Lăng rời khỏi nơi rắc rối này.
Từ nhỏ đến lớn số nữ giới ở bên cạnh Phong Lăng từng tiếp xúc quả thực rất ít, nếu như nói đơn giản là bạn bè có quan hệ rất tốt cũng chỉ có đám anh em trong căn cứ XI, nếu như phải tìm một người bạn đồng giới, vậy có lẽ cũng chỉ có Văn Nhạc Tình, nhưng nhiều hơn là tình cảm biết ơn sâu sắc.
Trái lại, Quý Noãn tuyệt đối không tỏ ra yếu đuối trước mặt Phong Lăng, Quý Noãn không biết đánh nhau, cũng không biết dùng súng, nhưng từ giây phút đột nhiên cảm nhận được một cô gái muốn bảo vệ mình, không hiểu sao điều đó lại khiến trái tim Phong Lăng ấm áp hơn nhiều.
Cô vẫn chưa kịp nói bản thân không sao thì đã bị Quý Noãn cưỡng ép lôi ra khỏi hẻm.
Kết quả khi hai người vừa đi ra khỏi con đường đó, một tên đồng bọn với những tên to con trong chiếc xe đỗ trước đó đột nhiên bước ra, trong tay cầm một chiếc dùi cui điện màu đen giống như tên lúc trước, vẻ mặt dữ tợn, vừa xông đến chỗ các cô, vừa mắng chửi cộc cằn khó nghe.
"Cẩn thận!" Trong khoảnh khắc tên đó cầm dùi cui điện xông tới, Quý Noãn và Phong Lằng gần như lên tiếng cùng một lúc.
Trước khi Quý Noãn muốn bảo vệ cô ở sau lưng, Phong Lăng đã theo bản năng bước lên trước kéo Quý Noãn ra phía sau mình, cô vẫn không quên việc mình là vệ sĩ của Quý Noãn, không thể để Quý Noãn xảy ra bất kỳ sự tổn thương nào vì mình, nhưng cảm giác đau đớn trên cánh tay không thể nào lờ đi được, cảm giác tê dại khi bị chích điện vừa nãy vẫn chưa tan. Cô muốn đẩy người về phía sau nhưng động tác ít nhiều vẫn chậm hơn mọi khi hai, ba giây.
Cũng trong thời gian hai, ba giây này, đối phương giơ một tay khác ra ngăn cô lại.
Phong Lăng dùng chút sức lực còn lại đẩy người tạm thời lùi về phía sau, đồng thời bị Quý Noãn kéo về phía sau để chạy trốn, cô vừa chạy vừa quay đầu lại chú ý tới tên kia dường như định lái xe đâm họ, lông mày Phong Lăng nhăn lại, cô bỗng dừng bước: "Cô Mặc đi trước đi!"
Cô không thể để liên lụy đến Quý Noãn.
"Đi cái gì chứ! Tôi không phải đám anh em từ căn cứ XI của cô, không biết đạo nghĩa hi sinh là cái gì, nhưng trong mắt tôi cô đã là một người bạn cực kỳ tốt, tôi làm sao có thể vứt bỏ cô mà chạy một mình được!" Quý Noãn giơ tay kéo cô: "Chạy trước đã! Phía trước còn có một con hẻm, xe của hắn không thể đi vào! Chúng ta đến đấy rồi nghĩ cách sau!"
Quý Noãn khăng khăng như vậy nên Phong Lăng không còn cách nào khác, đành nghe theo. Sau khi chạy vài bước, Phong Lăng cảm thấy cơ thể mình có lẽ cần ít nhất mấy ngày mới có thể hồi phục, hiện giờ chạy không nhanh được như mọi khi nữa rồi.
...