Chương 1097: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (358)


...

Nhà họ Lệ.

"Thưa ông, con gái lớn nhà họ Phong tới, nói là mới từ Anh về, cố ý tới thăm ông một lát."

Ông cụ Lệ ngồi dựa vào ghế nằm, nhíu mày, ừ một tiếng, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng dáng một người đi vào. Lúc này ông liền tỏ ra khách sáo cười cười: "Đúng là không uổng công Minh Châu gọi ông một tiếng ông, ông có chuyện, con tuyệt đối sẽ không mặc kệ, không thèm chú ý đến. Nào giống mấy đứa nhà chúng ta, bình thường luôn bận rộn ở Lệ thị, hoặc là đi công tác ở các nơi trên thế giới, không nói muốn về thăm ông được mấy lần."

Phong Minh Châu cười đáp: "Đó là do các chị ấy thật sự bận rộn. Nửa năm trước con cũng không thể tranh thủ quay về ngay được, nghe nói ông phải chịu giày vò trong bệnh viện một khoảng thời gian rất dài. Con nghe người ta bảo, ở tuổi của ông, cái bệnh trúng gió này nguy hiểm lắm, đợi qua thời gian này, ông nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, luôn khỏe mạnh. Ít nhất ông còn có thể sống thêm hai mươi, ba mươi năm nữa bên mấy đứa bọn con ấy chứ.".

||||| Truyện đề cử: Nợ Tình |||||

Ông cụ Lệ lập tức nở nụ cười: "Đứa nhỏ này khéo nói quá, hai mươi, ba mươi năm? Bây giờ ông cũng hơn tám mươi, có thể không đau không bệnh mà rời khỏi đây là đủ rồi. Ông cũng không muốn cả ngày nằm một chỗ không thể đi đâu, sống mà cứ bệnh tật thế này quả thực cũng chẳng thiết tha gì.”

Phong Minh Châu lại cười, ngồi bên giường nói chuyện với ông cụ Lệ một lát, không bao lâu sau, trọng tâm câu chuyện đã bị cô ta cố ý dẫn dắt đến chuyện của Lệ Nam Hành và mộ chôn quần áo di vật của em gái cô ta.

Nghe cô ta nhắc tới việc này, ý cười trong mắt ông cụ không thay đổi: "Yên tâm đi, dẫu gì di vật của em gái con cũng đã vào cửa nhà họ Lệ chúng ta. Bất kể sau này, Nam Hành có lấy ai, em gái con cũng đã là người của nhà họ Lệ chúng ta rồi, cho dù là ở trên danh nghĩa hay là các mặt khác, cũng sẽ không để nó làm một cô hồn phiêu bạt khắp nơi nữa."

"Ông, kỳ hạn ba năm cũng sắp kết thúc rồi, Nam Hành đã có tính toán gì bước tiếp theo chưa ạ?" Phong Minh Châu trực tiếp dẫn vào trọng tâm câu chuyện.

Ông cụ Lệ tựa ở trên ghế nằm cười cười, nhìn cô ta: "Thế nào? Vẫn chưa bỏ cuộc à?"

Phong Minh Châu hơi cong môi: "Mỗi người đều có một thứ đáng để mình cố chấp mà, Nam Hành chính là chấp niệm của con, bất kể đã qua bao lâu, đã đi bao xa cũng không buông bỏ được."

Ông cụ Lệ lại cười nói: "Cho nên lần này con qua đây là hy vọng ông thu xếp, bố trí cho con, đợi vừa qua thời gian ba năm này, con muốn có gì đó với Nam Hành sao?"

"Nếu như giữa con và Nam Hành còn có thể có cơ hội thì con thật sự có thể làm được bất cứ chuyện gì vì anh ấy. Ông, con thật sự rất muốn sau này có thể cùng anh ấy gọi ông một tiếng ông nội. Bình thường Nam Hành và các chị họ nhà họ Lệ đều bộn rộn, ông lớn tuổi rồi, bên cạnh cũng cần có con cháu ở bên. Chỉ cần con được gả vào đây, nhà họ Lệ chính là nhà của con. Con có thể thường xuyên ở bên cạnh ông, làm ông vui vẻ, nói chuyện giải sầu với ông." Phong Minh Châu vừa nói vừa tỏ ra chân thành: "Hơn nữa trước đây tất cả mọi người đều cho rằng người Nam Hành cưới là con, giờ con thật sự cũng không dễ đi lấy ai nữa... Ông ơi, quan hệ nhà họ Phong và nhà họ Lệ vẫn luôn thân thiết như vậy, bây giờ ông nghĩ cách giúp con, tạo một ít cơ hội cho con và Nam Hành nhé."

"Ha ha, xem con nói đáng thương chưa này, được, lão già này cũng rất thích con, cũng không mong cắt đứt qua lại với nhà họ Phong. Nếu con đã có suy nghĩ này, ông Lệ sẽ chú ý, chờ Nam Hành về sẽ nói chuyện rõ ràng với nó.”

"Ông, ông cũng biết thái độ của Nam Hành đối với con mà, chỉ nói một chút thôi thì sợ cũng chẳng có ích gì... Việc này vẫn phải sắp xếp bố trí mới được."

Ông cụ Lệ nhướng mày: "Con muốn sắp xếp thế nào?"

"Ông xem, có thể cho con một cơ hội xuất hiện bên cạnh anh ấy không..."

Ông cụ Lệ dừng lại trong giây lát, sau khi suy nghĩ một chút bèn bảo: “Haiz, đúng rồi, chưa nói tới chuyện này vội, hai lần gần đây, Nam Hành trở về cũng không nhắc tới chuyện ước hẹn ba năm này sắp đến hạn, trong ba năm này nó cũng không cố ý đề cập tới chuyện của em gái con. Nhưng lần này về nhà, Nam Hành lại nói, đợi thời gian ba năm đến, tạm thời không cân nhắc tới chuyện kết hôn nữa, dù sao trước đó cũng giống như minh hôn, trong thời gian ngắn sẽ chẳng có cô gái nào bằng lòng gả vào nhà họ Lệ. Thằng bé có nói mình muốn được yên tĩnh, cứ trông coi mộ và di vật của đứa nhỏ kia mà sống tiếp cũng được. Đây là nguyên văn lời Nam Hành nói, ông thấy hình như thằng bé này không có quá nhiều hứng thú với phụ nữ, vào thời điểm này nếu ông sắp xếp cho con đến bên cạnh nó, chỉ sợ nó cũng không có thái độ tốt đẹp với con đâu."

"Nam Hành… Anh ấy nói như vậy sao ạ? Không phải trước đây anh ấy rất miễn cưỡng chuyện lấy di vật của em gái con sao? Vẫn luôn chờ ước hẹn ba năm này kết thúc mà?"

"Trước kia thì miễn cưỡng, nhưng gần đây ông thấy nó chẳng có chút miễn cường nào cả, mặt mày tươi tỉnh, ngay cả tới từ đường đốt nén nhang cho cô vợ nhỏ của mình cũng giống như đón năm mới vậy."

"Đón năm mới?"

"Nghĩa là tâm trạng trông khá vui vẻ, ông không hiểu đối với nó, chuyện đi thắp nhang cho cô vợ chỉ có di vật này rốt cuộc có chỗ nào đáng để nó vui đến vậy." Ông cụ Lệ vừa nói vừa than thở cười: "Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất chứng minh Nam Hành không cảm thấy có gánh nặng gì với em gái của con, nhà họ Phong của con cũng có thể thoải mái được rồi."

Phong Minh Châu đờ ra.

Sao lại không phải là gánh nặng chứ?

Từ nhỏ đến lớn, người em gái chết sớm này đã cản trở biết bao nhiêu niềm vui của cô ta? Bây giờ lại là thứ cản đường hôn nhân của cô ta, vất vả lắm mới hết ba năm, có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của nó nhưng thái độ của nhà họ Lệ rõ ràng là chẳng hề cảm thấy mộ chôn quần áo và di vật của em gái cô ta là chuyện gì nên kiêng kỵ, cũng không có ý muốn vứt bỏ gánh nặng này. Ngay cả Lệ Nam Hành, hình như cũng định đời này chỉ cưới một cô vợ thôi.

Vậy cô ta phải làm sao bây giờ?

Rõ ràng ban nãy ông Lệ đã đồng ý giúp cô sắp xếp...

Nhưng bây giờ lời nói lại thay đổi như gió thổi, chỉ vì thái độ gần đây của Lệ Nam Hành, đây là tạm thời không có ý định giúp đỡ cô ta ư?

Phong Minh Châu vừa muốn nói gì đó thì điện thoại di động bên người ông cụ Lệ lại vang lên. Ông nhìn thoáng qua, lông mày nhướng lên, cười nói: "Ôi chao, thằng ranh này, tám trăm năm cũng không nhớ tới gọi điện thoại cho ông, bây giờ vừa rời đi không bao lâu đã gọi điện tới rồi."

Có lẽ cuộc điện thoại này là do Lệ Nam Hành gọi tới, Phong Minh Châu không nói thêm nữa, yên lặng ngồi ở một bên nghe.

Sau khi nghe điện thoại, lông mày của ông cụ nhướng lên, mãi đến khi cúp điện thoại mới như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn Phong Minh Châu.

"Ông, Nam Hành nói gì trong điện thoại vậy ạ? Gần đây anh ấy ở Mỹ hay là đang ở đâu? Hay là... Gần đây anh ấy vẫn luôn ở căn cứ XI sao?" Phong Minh Châu dịu dàng, vui vẻ hỏi.

Ông cụ Lệ không lập tức nói chuyện, mà chỉ bỏ điện thoại sang một bên, sau đó kéo kéo chiếc chăn mỏng trên đùi mình về phía trước, đột nhiên nói một câu: "Minh Châu, chuyện xảy ra với cô gái tên Phong Lăng ở căn cứ XI trước kia, con có nói với ai khác ngoài người nhà họ Lệ chúng ta không?"

Ý cười trong mắt Phong Minh Châu hơi tan đi, cô ta cứng ngắc hỏi: "Cái gì mà ai khác ngoài người nhà họ Lệ cơ ạ?”

...