...
Trận giày vò ở trong suối nước nóng của khách sạn kia khiến sau khi về căn cứ, sáng hôm sau suýt nữa Phong Lăng đã không thể dậy đúng giờ.
Đến hơn nửa đêm cô mới ngủ, cũng may là cô có đặt báo thức trong điện thoại, bởi bình thường cô không cần đến chuông báo thức cũng có thể tỉnh lại rất đúng giờ theo đồng hồ sinh học. Thế nhưng hôm nay phải đợi đến khi chuông báo thức reo lên cô mới mở choàng mắt ra.
Huấn luyện lúc sáng sớm trôi qua một cách êm đềm, sau khi ăn cơm chưa xong, cô còn bớt chút thời gian tổng hợp lại những vấn đề đã xuất hiện trên sân thi đấu trong đợt thi sát hạch vừa rồi, gọi đám người mới tập trung để giảng giải cho họ. Từ biểu hiện và lời nói thì cô cũng đại khái hiểu được suy nghĩ và tâm trạng của họ.
Tất nhiên, Lệ Nam Hành đã nói thẳng trước mặt họ rằng bản thân không hề hài lòng với kết quả này, tuy thoạt nghe như là đã công khai chê bai họ, nhưng đối với mấy đứa nhóc trẻ tuổi lòng đầy nhiệt huyết này, phải làm như thế mới có thể khơi dậy được ý chí chiến đấu trong lòng chúng. Hôm nay, mấy tên nhóc này ai nấy đều không chịu thua, không muốn bị xem thường, càng không muốn chỉ vì vài lời chê trách của Lệ lão đại mà đã cuốn gói rời khỏi căn cứ, vì thế lúc huấn luyện sáng sớm nay, ai ai cũng hăng hái hơn hẳn thường ngày.
Mãi đến tận buổi chiều, trong căn cứ bỗng có vài vị khách không mời mà đến.
Cũng không thể nói là khách không mời mà đến được, nhưng không chỉ Phong Lăng, mà đối với đại đa số thành viên trong căn cứ, sự xuất hiện của mấy người đó cũng khiến cho họ hơi hoảng loạn.
Dù sao bốn ông cụ của nhà họ Lệ cũng chưa bao giờ rảnh rỗi. Mỗi lần bốn ông cụ xuất hiện trong căn cứ thì cơ bản mọi người sẽ chẳng có được nổi một ngày tốt đẹp. Không phải điều chỉnh lại quy định này một chút thì là chuyện nào đó khiến họ thấy ngứa mắt nên ra mặt dạy bảo vài câu. Sau đó sẽ khiến ai ai trong căn cứ đều bàng hoàng, quan trọng là A Phong phụ trách quản lý trụ sở căn cứ lại là người của mấy ông cụ này.
Mà trên hết là, Phong Lăng lúc trước từng bị mấy ông cụ nọ đuổi ra khỏi căn cứ, bây giờ đã trở về.
Nghe nói bốn ông cụ nhà họ Lệ đến, A Phong đang ngồi trong trụ sở thoáng sửng sốt, dễ nhận thấy rằng lần này chuyện mấy ông cụ đến đây, ngay cả A Phong cũng không được thông báo trước.
Hàn Kình và Tiểu Hứa cũng thoáng nhíu mày.
Tiểu Hứa: "Sao mấy ông cụ Lệ lại đến vậy..."
Hàn Kình nhớ đến cảnh lúc trước Phong Lăng bị ông cụ Lệ đuổi ra khỏi căn cứ, cũng cau mày lại hỏi: "Có nên bảo Phong Lăng tạm tránh đi không?”
A Phong không hé răng, chỉ đảo mắt sang nhìn Lệ lão đại đang ngồi trước phòng họp trong trụ sở căn cứ, vẻ mặt bình tĩnh chẳng chút sợ hãi nào.
Theo thường lệ thì sự xuất hiện của mấy ông cụ Lệ hẳn là cố tình nhắm vào Phong Lăng, chắc chắn Lệ lão đại sẽ là người đầu tiên không vui, nhưng bây giờ thấy vẻ bình tĩnh của anh, A Phong cảm thấy phải chăng sự việc có thể sẽ chuyển biến tốt hơn chăng?
Tiểu Hứa cùng Hàn Kình còn đang lo lắng bàn tán xôn xao, nói có phải bốn ông cụ Lệ này đã hay tin Phong Lăng trở về hay không, nhưng cũng không phải, Phong Lăng trở về cũng đã hơn một tháng rồi. Trước đây lúc căn cứ ra quyết định mời Phong Lăng về lại, họ không hề nhúng tay vào, bây giờ chuyện này họ cũng không hé miệng lời nào, tại sao vừa thi sát hạch người mới xong là họ đã đến?
"Lão đại, anh cảm thấy thế nào?" A Phong hỏi.
Lệ Nam Hành bật tắt cái bật lửa màu bạc trong tay vài lần, không đáp lại.
Sau khi nghe tin ông cụ Lệ đến, Phong Lăng cũng không cảm thấy có gì đáng ngại, nhưng tâm trạng vẫn hơi ngột ngạt. Nhất là nhớ đến chuyện mình gặp phải khi trước, lại nhớ đến lời của bốn ông cụ Lệ kia nói, rồi cả những quy định ở trong căn cứ, theo bản năng, cô cũng cảm thấy sẽ có một trận chiến ác liệt sẽ diễn ra, nhưng lần này chí ít đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
Lần này mọi người ai ai cũng đã rõ được đầu đuôi câu chuyện, gồm cả chuyện tại sao cô lại về căn cứ. Hơn hết bây giờ Lệ Nam Hành cũng có mặt ở đây, có chuyện gì cũng có thể nói thẳng với nhau, chứ không xảy ra những hiểu lầm đáng tiếc như năm đó.
"Huấn luyện viên Phong Lăng, ông cụ Lệ muốn gặp cô." Phong Lăng đang huấn luyện đội thanh niên thì bỗng có người ở ngoài kêu cô lại.
Cô đứng yên lặng tại chỗ vài giây rồi quay đầu lại nói: "Biết rồi."
Chuyện gì tới thì cũng phải tới.
Vậy thì đối mặt và giải quyết hết từng chuyện luôn đi.
Cô đưa tay lên sửa sang lại cổ áo đồng phục chiến đấu màu đen của mình, dặn dò với những người mới trong đội vài câu, bảo bọn họ tự luyện tập trước, sau đó không hề do dự xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi đến tòa nhà trụ sở căn cứ, không nằm ngoài suy đoán của cô, những người trong đội Ba trước kia không vừa mắt cô giờ đã đứng chờ sẵn ở trên đường. Thấy cô đi đến thì làm bộ đứng bên cạnh tán gẫu chuyện gì đó, nhưng khi cô đi ngang qua lại nghe được cuộc nói chuyện của họ.
"Biết ngay là chẳng ở lâu được trong căn cứ đâu mà, sớm muộn gì cũng bị đuổi đi thôi."
"Mấy ông cụ đó chắc chắn không để cô ta ở lại, lúc trước chính các ông ấy đuổi người, bây giờ Lệ lão đại lại dẫn người về, có khác nào tát vào mặt mấy ông cụ Lệ đâu? Lệ lão đại là cháu đích tôn của các ông ấy, nên họ không thể nói được gì, nhưng Phong Lăng chẳng có quan hệ gì với nhà họ Lệ nên chắc chắn vẫn muốn đuổi cô ta đi cho bằng được, để khỏi làm tổn hại đến môi trường và danh dự ở trong căn cứ..."
Nếu vẫn là Phong Lăng của mấy năm trước đang đi mà nghe thấy những câu nói này, cô chắc chắn sẽ im lặng chẳng thể hiện cảm xúc gì rồi đi qua luôn, chỉ làm như không nghe thấy gì.
Nhưng lúc này đây, cô dừng bước lại, chậm rãi quay đầu sang, đôi mắt lạnh nhạt trong trẻo nhìn về phía đám người đang nói chuyện kia.
Mấy thành viên của đội Ba kia cảm nhận được ánh mắt sắc bén của cô nên vội quay sang nhìn ngược lại Phong Lăng, mới đầu ai cũng sửng sốt đôi chút, không ngờ Phong Lăng từ trước đến giờ luôn im lặng trước mọi chuyện nay lại quay sang nhìn thẳng vào họ khi nghe thấy những lời châm chọc cố ý kia, đồng thời hiển nhiên cô không có vẻ gì là chỉ định nhìn như thế thôi.
Một thành viên đội Ba có thân hình khá vạm vỡ không sợ cô, dù sao ai cũng là người đã ở lâu trong căn cứ, có ai mà không biết trước đây từng xảy ra chuyện gì.
"Nhìn gì mà nhìn? Con gái con đứa bớt nghe đàn ông chúng tôi nói chuyện đi. Nếu không nghe được chuyện nào xấu hổ lại bụm mặt chạy đi mất, thế thì ngượng lắm?" Nói xong cả đám đứng cười tại.
"Tính ra tôi ở trong căn cứ cũng lâu rồi, anh em bên cạnh qua lại cũng nhiều, sao không biết có chuyện gì khiến tôi thấy xấu hổ nhỉ? Các người nói chuyện gì mà có thể khiến tôi thấy ngại? Nói to ra nghe thử xem nào?" Phong Lăng cười khẩy, đi đến trước mặt bọn họ, tỏ vẻ tùy ý rút điện thoại ở trong túi áo ra, rồi cũng rất tùy tiện ấn hai lần lên màn hình.
Mặc dù họ không thấy rõ màn hình, nhưng nghe được tiếng "tít" nho nhỏ vang lên từ điện thoại của cô thì cũng biết là cô đang ghi âm.
Họ vốn định nói mấy chuyện về tình dục hoặc là mấy thứ kỳ quái gì đó cốt để làm nhục cô, nhưng cũng biết bây giờ cô sắp đến gặp ông cụ Lệ, cho dù bốn ông cụ Lệ kia không ưa cô, nhưng nếu như cô dùng đoạn ghi âm này để kéo họ xuống bùn chung trước khi bị đuổi ra ngoài, thế thì tính ra lợi không bằng hại. Mấy người của đội Ba kia thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng nói lung tung, chỉ có điều vẫn nhìn cô bằng vẻ châm chọc, rồi lại cười nói một câu: "Cũng chẳng có gì đáng nói với loại phụ nữ như cô cả, nói nhiều thì càng tốn thời gian. Ông cụ Lệ đang chờ cô đấy, còn không mau đi nhanh đi!”
...