...
Lệ Nam Hành đi ra phía sau, anh biết Phong Lăng đang nói chuyện với Veram ở trong phòng nghỉ tạm thời ở ngay phía sau phòng quan sát.
Anh định gõ cửa đi vào nhưng lại nhớ tới việc Phong Lăng mới là huấn luyện viên chính của đội huấn luyện thanh niên Một, nếu đã giao trách nhiệm này cho cô thì không thể can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của cô trong những chuyện bình thường này được. Chỉ cần cô chưa mở miệng, nghĩa là tạm thời cô không cần đến sự trợ giúp của người khác.
Lệ Nam Hành dựa lên vách cửa phòng nghỉ, tiện tay châm một điếu thuốc, lắng nghe cuộc nói chuyện ở phía sau cánh cửa này.
Anh nhìn đồng hồ, còn bốn phút nữa là bắt đầu cuộc thi sát hạch kế tiếp.
"Veram, cậu muốn thế nào?" Phong Lăng nhìn Veram sau khi được gọi vào vẫn luôn tỏ thái độ ngông nghênh, hỏi một cách hững hờ.
Veram đút hai tay vào trong túi áo đồng phục chiến đấu màu đen, khẽ đáp: "Gì mà tôi muốn thế nào? Tuy đúng là tôi không phát huy được khả năng giống thường ngày, kéo điểm số của cả đội bị tụt xuống nhưng dù sao trong đội Hai cũng có mấy thành phần cản chân như thế đó thôi. Chuyện này chỉ có thể trách thực lực của huấn luyện viên, nếu cuối cùng mà thua thì chẳng liên quan gì đến bọn tôi cả."
Phong Lăng không thể hiện cảm xúc gì cả: "Đây là kết quả cậu mong muốn có được sau một tháng huấn luyện khổ cực trong căn cứ à?"
Veram hơi khựng lại, sau đó lại ra vẻ không cam lòng nhìn cô một cái: "Cho dù có thắng đi nữa cũng chỉ có mười người được giữ lại trong tổng thể hai mươi thành viên thôi, mà mười người này cũng phải do chị đưa ra quyết định, chị sẽ giữ tôi lại chắc? Nếu trước sau gì cũng phải đi thì mắc gì tôi phải chịu tội cho họ? Thua thì cùng thua, đừng ai mong được ở lại."
"Cậu muốn ở lại?"
"Tất nhiên rồi."
"Được." Phong Lăng gật đầu: "Chỉ cần cậu phát huy năng lực thật của mình trong lúc khảo sát, tôi sẽ giữ cậu lại."
Veram ngẩn mặt ra, tuy cậu ta có rất nhiều thành kiến và thấy khá khó chịu với huấn luyện viên nữ Phong Lăng này, nhưng cũng biết chắc chắn rằng cô là người có nguyên tắc luôn coi trọng chữ tín. Chỉ cần là lời cô đã nói thì chắc chắn sẽ làm được, chứ không phải chỉ là lời nói suông để thuyết phục cậu ta.
Phong Lăng lại nói tiếp: "Lát về tôi sẽ dặn dò phía A Phong, về phía trụ sở căn cứ tôi cũng có thể coi là người có tiếng nói, những chuyện đơn giản kiểu này cũng dễ giải quyết thôi, cậu muốn ở lại thì tôi có thế giúp cậu."
Cô lại nhìn về phía trước: "Vậy nên sáu trận sau, cậu muốn đánh thế nào?"
Veram trở tay không kịp, cậu ta cảm thấy Phong Lăng không hề giống như bị uy hiếp mới nói ra những lời thỏa hiệp thế này, nhưng cậu ta thực sự không tìm được nguyên nhân nào khác.
"Tôi hỏi cậu, nếu cậu đã muốn được ở lại thì cậu phải quang minh chính đại giành được một thành tích khiến mọi người tâm phục khẩu phục, như thế sau này mới có thể đứng vững được. Dù sao thứ khiến người ta để ý là thực lực, chứ không phải một suất ở lại chẳng hiểu sao lại có được." Vẻ mặt Phong Lăng vẫn luôn hững hờ, trong lời nói của cô không có chút tức giận hay mất kiên nhẫn nào, rất bình thản: "Nhưng tôi muốn nói là cậu chưa từng trải qua một nhiệm vụ thực chiến nào, cậu chưa từng tận mắt thấy các anh em sát cánh bên mình bị chết thảm, cậu biết nơi trang nghiêm nhất trước cửa trụ sở căn cứ kia là gì không? Là nơi đặt bài vị các anh em trong căn cứ đã chết trận, cậu nghĩ rằng căn cứ XI ngoài danh tiếng và tiền tài thì không có gì khác sao? Đây là nơi gần bờ vực giữa sự sống và cái chết nhất, hễ là người không có năng lực, tùy ý bước vào đây thì chỉ có một chữ ‘chết’ mà thôi."
Veram: "..."
"Tôi nghiêm khắc với cậu chẳng lẽ chỉ vì không muốn giữ cậu lại thôi sao? Huấn luyện thể lực thì người được lợi cuối cùng là cậu, một ngày nào đó khi thật sự đi làm nhiệm vụ, dưới súng đạn bom mìn của kẻ địch, ít nhất cậu sẽ có đủ thể lực và tốc độ để thoát khỏi những lúc nguy hiểm trí mạng, cậu còn có cơ hội để phản kích. Khi tôi không nhìn ra được thực lực của cậu mà muốn giữ cậu lại, thế thì khác gì người chấp pháp của điện Diêm Vương cưỡng ép một người ở lại để chờ chết?"
Veram: "..."
Phong Lăng hít sâu một hơi: "Có phải khi vừa mới vào đây cậu đã thấy căn cứ cử một huấn luyện viên nữ dẫn dắt đội, các cậu bèn nghĩ căn cứ đang coi thường các cậu đúng không? Sau đó tuy ai ai cũng kiên trì theo tôi huấn luyện, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy không công bằng, tôi đối xử với cậu tốt hay tệ thì cậu cũng chỉ sẽ cảm thấy bất mãn đúng không?"
Veram khàn giọng giải thích: "Cũng không phải..."
Phong Lăng thản nhiên nói: "Đó là vì cậu không tự tin vào bản thân, khi gặp chuyện thì quá nhạy cảm và quá cực đoan. Nếu không phải vì tôi nhìn ra được thực lực của cậu, biết cậu có thể làm tốt hơn nữa, hà cớ gì tôi phải lôi một mình cậu ra làm huấn luyện ma quỷ như vậy? Cậu cảm thấy tôi đang ghim cậu, hay là đang chịu trách nhiệm cho mạng sống của cậu trong căn cứ những ngày sau này?"
Veram sửng sốt, siết chặt nắm đấm lại.
"Trong đội của tôi, ai cũng giống nhau hết, thế nhưng người tự từ bỏ là người hèn nhất, cậu cảm thấy mình không còn hy vọng gì là phải kéo tất cả xuống bùn cùng mình, nhưng tôi cảm thấy năm trận sau, chúng ta có thể giành được điểm tối đa, chúng ta có thể thắng, cậu cũng có thể tự dựa vào thực lực của mình mà ở lại đây." Phong Lăng nhìn cậu ta: "Cậu phải biết rằng, các cậu có đi hay ở thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến tôi. Cậu giận tôi, cuối cùng đi hay ở cũng là chuyện của các cậu, đừng vì tuổi trẻ bồng bột mà đưa ra những quyết định khiến bản thân phải hối hận. Cũng đừng vì sự lười biếng nhất thời mà tạo cơ hội cho kẻ địch đạp mình xuống chân nghiền nát mình."
Veram nhìn Phong Lăng, rất lâu sau không nói được lời nào...
Phong Lăng nhìn đồng hồ, sắp tiếp tục trận đấu rồi, cô im lặng lại, định đi ra ngoài.
Veram bỗng nói: "Xin lỗi..."
Phong Lăng dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu ta.
Lệ Nam Hành dụi tắt tàn thuốc rồi xoay người đi ra ngoài, bóng lưng dần biến mất ở cuối hành lang.
Anh đã quá lo lắng cho cô gái nhỏ của mình rồi.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều giẫm phải mũi đao và thấy đau rồi, lúc đấy bồi thêm một cú nữa, mới là hợp lý nhất.
Huấn luyện viên Phong Lăng không cần an ủi, cô vẫn luôn đứng rất vững trên đôi chân của mình.
...
Mấy trận sau đó, Veram như thể vừa được sạc đầy pin, cậu ta liều mạng xông lên chiến đấu, thực lực của Vạn Kha cũng không hề thua kém, hai người phối hợp rất nhịp nhàng, dẫn theo những đội viên cùng thi sát hạch khác, liên tiếp giành được điểm tối đa của bốn trận liền. Chỉ có trận cuối cùng phải đổi thành viên khác vào, cuối cùng vẫn giành được bốn điểm đầy hiểm hóc.
Tính tổng điểm, đội huấn luyện thanh niên Một được Phong Lăng dẫn dắt thắng sát nút hai điểm, chênh lệch không quá lớn. Phía căn cứ có người nói, phần thể hiện của tất cả mọi người trên sân huấn luyện hôm nay đều vượt mức chấm điểm, tuy số người có hạn, thế nhưng tất cả thành viên đã an toàn vượt qua được lần thi sát hạch này sẽ có thêm một phần thi phụ nữa, có thể để bọn họ tự dựa vào thực lực của mình mà thể hiện thêm những khả năng vượt trội khác.
Cách làm này của căn cứ chính là đã động viên đám người mới đang kích động, cũng khích lệ tinh thần họ, đồng thời làm lắng lại những lời xì xào bàn tán trong sân đấu.
Còn Phong Lăng thì chí ít đã chứng minh được một tháng vất vả này của mình không hề uổng phí, hai mươi người do cô dẫn dắt đều rất xuất sắc. Còn lại thì đành phải để cho thời gian dài hơi chứng minh xem họ còn có thể xuất sắc hơn nữa hay không.
Lúc này, A Phong bước ra khỏi phòng quan sát, bỗng cười nói một câu: "Lệ lão đại, tận mắt quan sát những người mới này chiến đấu một cách ngoạn mục như vậy, anh không định tự mình đánh giá chấm điểm cho họ à?"
Mấy chục đội viên mới giữa sân lập tức vui vẻ ra mặt ngóng nhìn mọi người ở trong sân, lại loay hoay nhìn bốn phía.
Lệ lão đại?
Lão đại trong truyền thuyết của căn cứ cũng đang có mặt tại đây?
Ở chỗ nào vậy chỗ nào vậy? Đến căn cứ lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy lão đại người thật hàng thật bao giờ, rốt cuộc anh cũng lộ diện rồi sao?
...