Chương 396: Bây Giờ Mặc Cảnh Thâm Cứng Rắn Hơn Cô Nhiều


...

Quý Noãn thở dài. Mặc dù giấc ngủ rất ngon, nhưng lúc này chân cô vẫn còn hơi tê. Cô đấm vào chân mình một cái, sau đó lại ngước lên nhìn anh: “Lát nữa tôi sẽ thu dọn quần áo, bây giờ trời cũng sáng rồi, có phải anh lại thức trắng cả đêm không? Là tại tôi chiếm phòng nghỉ của anh, hay là…”

“Lúc mệt mỏi tôi sẽ tự dành thời gian nghỉ ngơi."

Một câu nói, cắt đứt tất cả quan tâm của cô.

Bỏ đi, cô không so đo với anh.

Quý Noãn dứt khoát đứng dậy mở tủ quần áo ra, không nói không rằng, bắt đầu thu dọn quần áo của mình. Sau khi lấy từng bộ ra, cô bèn quay người ném lên giường, vừa ném vừa nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi người mang vali hành lý tới. Hồi đó anh mua nhiều quần áo cho tôi như vậy, không có vali thì không thể mang hết đi được.”


Anh không nói câu nào.

Quý Noãn tốn mười mấy phút mới đưa được số quần áo nữ trong nửa tủ ra. Sau đó cô nhìn sang mấy cái áo sơ mi bên trong, bất chợt đưa tay kéo một loạt xuống, ném mạnh lên giường.

Cô đảo mắt chỉ thấy Mặc Cảnh Thâm mang vẻ mặt sâu xa, nhìn chằm chằm vào mấy cái áo sơ mi đó, như suy nghĩ điều gì.

“Mấy cái sơ mi này của anh tôi cũng từng mặc, không chỉ mặc mà còn đi nghênh ngang ở đây. Bây giờ đã dọn, tự nhiên cũng muốn mang mấy cái áo này đi.” Quý Noãn nghiêng mặt không nhìn anh, mà chỉ nhìn chằm chằm vào mấy cái áo sơ mi kia.

Anh chỉ yên lặng chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ, chẳng thèm để ý, hờ hững nói: “Tùy cô.”

Quý Noãn hơi bĩu môi, bất chợt quay người về tủ quần áo, dùng sức túm hai chiếc áo vest ném lên giường, nói với bóng lưng của anh khi anh không nhìn cô nữa, lạnh lùng rời khỏi cửa sổ bước ra ngoài: “Mấy cái áo này tôi cũng từng khoác!”

“Ừ.” Anh lạnh nhạt đáp một tiếng, mở cửa phòng nghỉ, đi ra ngoài.

Ừ cái đầu anh!

Làm thế mà anh vẫn không hề phản ứng!

Quý Noãn vốn muốn chạy theo ra ngoài nói rằng, em cũng từng ngủ với anh rất nhiều lần, liệu em có nên mang anh đi luôn không?

Nhưng lý trí đã giữ chân cô lại, nói với cô rằng hãy có chừng mực. Bây giờ Mặc Cảnh Thâm cứng rắn hơn cô nhiều, nếu cô thật sự làm ra chuyện gì mất lý trí, không biết sẽ dẫn tới kết quả xấu gì.

Cô gọi điện cho Hạ Điềm, lát sau Hạ Điềm lái xe mang theo vali hành lý tới đón cô.

Quý Noãn rửa mặt, sấy khô tóc, thay quần áo khác trong phòng nghỉ. Lúc đi ra, đúng lúc cô gặp Thẩm Mục đi vào văn phòng. Trông thấy Quý Noãn, Thẩm Mục gật đầu chào cô theo thói quen, Quý Noãn cũng làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, khoát tay với cậu ta.

Ngược lại, mặt Mặc Cảnh Thâm không hề có cảm xúc từ đầu đến cuối.

Quý Noãn nhìn về phía bàn làm việc của anh.

Bát cháo đã không còn ở đó. Thức ăn tối qua cô gọi điện bảo Thẩm Mục phái người đưa tới cũng không thấy, đoán chừng là đã bị ai lấy đi rồi.

Cô cũng không biết rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm có ăn hay không, nhưng xác suất ăn ước chừng là cực kỳ bé nhỏ.

***

Hạ Điềm hứa với Quý Noãn là sẽ lái xe tới đón cô, nhưng cô lại không nói với Quý Noãn là hôm qua đã bàn xong kế hoạch hợp tác mới với Tập đoàn BGY, còn hẹn ăn một bữa tiệc với tổng giám đốc của bọn họ, Mr. Vinse.

Thế là, chiều hôm sau, khi Quý Noãn chuẩn bị tan tầm, Hạ Điềm bỗng nói với cô là có một bữa tiệc, Quý Noãn liền cảm thấy mù mịt.

“Không phải chúng ta đã hẹn gặp cho lần hợp tác kỳ này vào tháng sau sao? Sao lại đột ngột như vậy?”

“Dù sao hóa đơn vào tay chúng ta cũng không chạy đi đâu được. Mr. Vinse kia có ý muốn lấy lòng cậu, nên đưa dự án cho chúng ta trước thời hạn. Chỉ là ký hợp đồng sớm hơn một tháng thôi mà.” Hạ Điềm nháy mắt với cô: “Bữa tiệc tối nay cậu phải đi đấy. Nếu cậu dám cho mình leo cây, mình sẽ từ chức cho cậu xem!”

Quý Noãn: “…”

Trước đây, khi cô hợp tác với BGY, đúng là cô tiếp xúc với Mr. Vinse rất nhiều. Nhưng từ khi biết được chuyện tặng hoa, cô gần như cắt đứt liên lạc với Mr. Vinse. Cô nghĩ rằng đối phương là người rất biết điều, thái độ đối với cô cũng rất rõ ràng, nên anh ta chưa từng quấy rầy cô.

Kết quả, bây giờ không tặng hoa, mà đổi sang đưa dự án đã được lên kế hoạch sẵn cho các cô trước thời hạn. Mặc dù không phải đây là lần đầu tiên Quý Noãn gặp cách đi cửa sau, nhưng cảm giác bị người khác làm khó dễ thế này thật sự khó chịu.

Đây rõ ràng là khiến cô nợ Mr. Vinse một ân tình.

Quý Noãn lườm Hạ Điềm, Hạ Điềm cười híp mắt với cô, tỏ vẻ: Bà cô đây đang cố tình giúp cậu tìm kiếm mùa xuân thứ hai đấy, cậu phải đi, không đi thì phải ăn đòn.

***

Đêm đó, Quý Noãn vẫn bị Hạ Điềm kéo đến bữa tiệc. Nói là tiệc, nhưng đơn giản là chỉ ăn uống rồi nhân tiện bàn chuyện dự án hợp tác trong một khách sạn cao cấp mà thôi.

Sau khi ăn xong cũng không thể tan cuộc ngay, thế là mọi người lại đến câu lạc bộ giải trí gần đó để uống rượu và hát hò. Lần nào cũng là mấy trò này, màn xã giao chẳng qua là ăn cơm, đánh bài, uống rượu, hoặc làm gì đó đen tối. Những người lăn lộn trong thương trường đều hiểu rất rõ, cũng rất quen thuộc với nhiều việc.

Tuy nhiên, người ngay thẳng công chính chỉ đơn thuần mượn nơi này để thúc đẩy tình cảm, bàn chuyện hợp tác làm ăn cũng không phải số ít. Bữa xã giao mà Quý Noãn tham dự đã xem như cao cấp lắm rồi, nếu đổi lại là kiểu xã giao của Mặc Cảnh Thâm, đoán chừng mọi người sẽ tôn sùng anh như Phật tổ, căn bản sẽ không một ai dám để anh tự hạ thấp địa vị của mình tham dự mấy buổi tiệc kiểu này.

Vừa rồi lúc ăn cơm, vì phần lớn các món ăn đều có vị cay và gần đây dạ dày Quý Noãn không khỏe, nên cô ăn khá ít. Sau khi đến câu lạc bộ, trong lúc mọi người cụng ly, Quý Noãn mới lấy một miếng bánh ngọt matcha và một ly rượu vang lót dạ.

Vừa mới ăn mấy miếng thì Mr. Vinse đã đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.

Quý Noãn không khỏi để vội ly rượu và bánh ngọt trong tay xuống, khách sáo nói: “Ngại quá, vừa rồi tôi ăn hơi ít, nên giờ hơi đói bụng.”

“Cô muốn ăn thì cứ ăn đi, có gì mà ngại?” Mr. Vinse cười, ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ mộc mạc của cô. Cô hoàn toàn khác với những cô gái hay ăn mặc lòe loẹt trong các bữa tiệc xã giao. Cô giản dị và đơn giản đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu khi ôm cô có phải sẽ ngửi thấy toàn mùi sữa tắm và dầu gội trên người cô không.

Thấy Quý Noãn vẫn ít nói như trước đây, anh ta lại nói: “Nghe nói trước đây cô có thể ăn cay mà, hôm nay sao vậy, dạ dày khó chịu lắm hả?”

“Ừm, hơi khó chịu.” Quý Noãn cười khách sáo với anh ta, không giải thích quá nhiều, âm thầm nhích ra một centimet, cố gắng giữ khoảng cách.

Không phải Mr. Vinse không nhìn thấy động tác nhỏ này của cô. Anh ta không tỏ vẻ bất mãn, mà ngược lại chỉ mỉm cười, cầm lấy cái ly đế cao mà cô vừa mới uống hết, đưa cho cô, sau đó lại rót rượu cho cô: “Cô Hạ từng nói tửu lượng của cô không tốt lắm, loại rượu vang này rất ngọt, độ cồn cũng rất thấp, dù cô có uống mười ly cũng không sao, cứ yên tâm mà uống.”

...