Chương 1039: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (300)


...

Lệ Nam Hành cười khẩy, bỏ điếu thuốc ra, sau đó tiện tay dụi nó vào trong cái gạt tàn ở cạnh, nói: “Lúc đó ở trước mặt anh, em không phải là con gái.”

Phong Lăng: “… Bây giờ cũng chẳng có gì khác trước cả, anh vẫn có thể coi tôi là con trai.”

“Khác chứ.” Có lẽ vì ít nhiều người đàn ông cũng bị ảnh hưởng bởi vết thương sau gáy, hoặc là chưa được nghỉ ngơi tốt, hoặc là vì vừa rút điếu thuốc ra, nên giọng nói của anh hơi trầm khàn.

Phong Lăng chẳng thèm đấu võ mồm với anh, cũng không buồn hỏi anh rốt cuộc là khác thế nào thì người đàn ông đã lại lên tiếng: “Bây giờ em là con gái, hơn nữa còn là cô gái mà anh thích.”

Có lẽ lời bày tỏ bất ngờ này cũng là một đòn trí mạng, nhưng Phong Lăng lại hờ hững nói: “Một người đàn ông đã kết hôn mà lại nói ra những lời này, anh không thấy xấu hổ à?”

Lệ Nam Hành nhíu mày: “Cần anh phải nhắc lại thêm mấy lần nữa? Anh chưa kết hôn, cũng không hề cưới bất kỳ ai, từ đầu tới cuối anh chỉ có một mình em, em không thể tin anh được à?”

Phong Lăng vẫn lạnh lùng đáp: “Tôi không hứng thú với chuyện anh đã kết hôn hay chưa, bây giờ tôi chỉ muốn xem vết thương của anh thôi, đừng nói mấy lời vô ích đó với tôi.”

Lệ Nam Hành lập tức bật cười, trên gương mặt tuấn tú hơi nhợt nhạt là nụ cười trông có vẻ khá vô hại một cách hiếm thấy: “Tốt xấu gì thì vừa rồi anh cũng đã cứu em, anh chưa bắt em lấy thân báo đáp thì thôi, em không thể nói mấy câu dễ nghe được hay sao?”

Phong Lăng tiếp tục lạnh lùng: “Là tự anh ra trận giết địch, anh đã từng cứu biết bao nhiêu thành viên trong căn cứ XI, không lẽ bọn họ đều phải lấy thân báo đáp cho anh à?”

Lệ Nam Hành nghẹn lời. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên anh phát hiện một cô gái “sói” ngơ ngơ ngẩn ngẩn vốn từ trong rừng ra như Phong Lăng cũng lại có lúc nhanh mồm nhanh miệng nói ra những lời cay độc như vậy. Thậm chí có lúc còn khiến anh nghẹn họng nhất thời không thốt nên lời.

Người đàn ông đột nhiên nghiêng đầu sang một bên cười khổ, sau đó lại nhìn cô, nói: “Anh cũng không cần em làm gì cả, ít nhất thì để cho anh thấy gương mặt vui vẻ thôi được không? Nói chuyện bằng thái độ lạnh lùng suốt thế này không mệt à?”

“Không cười nổi, mà cũng chẳng có gì đáng cười cả.” Phong Lăng không muốn phí lời với Lệ Nam Hành nữa, nhân lúc anh đang chuẩn bị quay người ngồi xuống sofa, cô chợt giơ vươn tay nhanh ra, kéo cổ áo phía sau của anh xuống một khoảng lớn.

Trong phút chốc, vết thương đỏ ửng bầm máu từ phần gáy lan xuống hơn nửa lưng của người đàn ông đều lọt vào mắt của Phong Lăng.

Lệ Nam Hành khựng lại vì động tác này của Phong Lăng, anh đứng im, chỉ nghiêng đầu nhìn cô đang nghiêm mặt đứng sau lưng mình, sau khi xác định Phong Lăng đã nhìn rõ thứ mà mình muốn thấy, anh giơ tay kéo áo lên, sau đó quay người cúi xuống nhìn cô: “Anh đã nói chỉ là vết thương nhỏ nhưng em cứ đòi xem cho bằng được, giờ tự rước bực vào thân rồi đúng không?

Phong Lăng không nói gì, chỉ ngoảnh lại nhìn đồ vật trong nhà anh, sau đó thấy chiếc điện thoại bên cạnh: “Bác sĩ Văn và Bác sĩ Tần đều không có ở Boston, cần gọi bác sĩ đến xem cho anh không hay đi thẳng đến bệnh viện?”

“Bị thương có bao nhiêu đâu mà phải đi khám?”

“Ít nhất cũng bị tụ máu rất nghiêm trọng, sau gáy không phải là một vị trí bình thường, nếu bị tụ máu nghiêm trọng có thể dẫn đến những ảnh hưởng khác.”

“Nếu có ảnh hưởng thì anh đã gọi bác sĩ đến từ lâu rồi.” Lệ Nam Hành bình thản nói: “Anh còn trẻ, vẫn chưa lấy được cô gái mà mình thích nên chưa muốn chết sớm vậy đâu, có vấn đề gì thì tự anh giải quyết được, không cần đợi tới khi em tỉnh dậy rồi chạy tới đây đâu, yên tâm chưa?”

Phong Lăng không quan tâm đến ý tứ như có như không, muốn lái sang chủ đề khác trong câu nói của anh, cô chỉ nhìn quanh căn hộ anh sống một vòng, nói: “Nhà anh có hộp thuốc không?”

“Không.”

“Thế thì tôi đi mua ít thuốc cho anh.” Nói rồi, cô quay người định đi ra ngoài, nhưng đột nhiên bước chân khựng lại, nhớ ra mình không mang theo chìa khóa, điện thoại và cả tiền nữa, ngay cả áo khoác còn chưa mặc, đang nửa đêm nửa hôm thế này ra ngoài làm sao đây?

Cô đứng nghệt ra một lúc, lại ngại không muốn nói ra chuyện mình quên mang theo chìa khóa, cứ bối rối đứng đó.

Lệ Nam Hành không ngăn cản cô, dẫu sao đêm hôm khuya khoắt, cô có lòng sang đây, nếu không bôi thuốc giúp anh, chắc trong lòng cô sẽ áy náy đến mức không ngủ được.

Nhưng thấy Phong Lăng đột nhiên đứng sững lại, sau khi quan sát một hồi, anh nhướng mày hỏi: “Em quên mang chìa khóa à?”

Phong Lăng: “…”

Cả căn phòng trở nên im lặng, Phong Lăng bỗng nghe thấy một tiếng cười như thể phát ra từ lồng ngực của người đàn ông, thoáng chốc cô khẽ nhíu mày, sau đó quay phắt người lại nhưng không biết người đàn ông đã đi đến gần từ lúc nào, gương mặt cô chợt cọ qua lồng ngực anh, nhất thời Phong Lăng đứng không vững. Giây phút cô lảo đảo về phía sau, người đàn ông đã vươn cánh tay dài ra ôm lấy cô, vững vàng kéo cô vào lòng.

Cô ngửi thấy hương thơm sau khi vừa mới tắm xong trên người Lệ Nam Hành, đột ngột giơ một tay lên đẩy anh ra, sau đó lùi lại hai bước duy trì khoảng cách nên có, sắc mặt trở nên khó coi: “Đưa chìa khóa dự phòng của anh cho tôi.”

Lệ Nam Hành liếc nhìn vòng tay trống trơn của mình, lại nhìn Phong Lăng đã nhanh chóng tránh xa anh một khoảng, thở dài một hơi rồi thả tay xuống: “Lúc đưa em về nhà nghỉ ngơi ban nãy, anh đã tiện tay để chiếc chìa khóa đó lên bàn nước trong nhà em rồi, chỗ anh không còn chiếc chìa khóa dự phòng nào nữa cả.”

“Anh tưởng tôi sẽ tin à?” Phong Lăng lạnh lùng lườm anh: “Không phải anh nói đã đánh thêm mười chiếc sao?”

Lệ Nam Hành cười khẩy: “Một câu nói vu vơ thuận miệng thế mà em cũng tin, sao anh nói những câu khác thì em lại không tin?”

“Câu khác nào?”

“Ví dụ như câu anh chưa từng cưới bất kỳ ai ấy.”

Phong Lăng lập tức không nhìn anh nữa: “Không có gì mà tin hay không tin cả, chỉ là chuyện đó không liên quan tới tôi.”

Dứt lời, cô đi thẳng ra ngoài: “Không có chìa khóa cũng không sao, cửa hàng tiện lợi dưới tầng có một ít thuốc hoạt huyết và thuốc cho vết thương ngoài da, tôi hay đến đó mua đồ, có quen biết với nhân viên, tôi đi mua nợ một lần cũng không sao.”

Mua ít thuốc cũng không đáng bao nhiêu tiền, cô thà tươi cười hớn hở đi mua chịu với người khác, còn hơn là nói thêm một câu với người đàn ông này, dù đến một câu “mượn ví tiền của anh” cô tuyệt đối cũng không nhắc đến.

Lệ Nam Hành nhìn bóng lưng không chút nể nang tình xưa nghĩa cũ của Phong Lăng, tới khi cô đã đi đến cửa, anh mới nói một câu: “Ví tiền ở cạnh móc áo trên cửa, em cầm đi.”

Phong Lăng đi đến trước cửa, liếc nhìn vị trí mà anh nói, quả nhiên trông thấy một chiếc ví da màu đen, cô chỉ do dự một giây rồi cầm lấy luôn, sau khi rút hai tờ tiền chẵn ở bên trong ra thì đi thẳng ra ngoài.

Dù bên ngoài đang rất lạnh, nhưng dù sao Phong Lăng cũng chỉ đi thang máy xuống, sau đó nhờ bảo vệ ở trước cửa đi đến cửa hàng tiện lợi ở đối diện mua hộ ít thuốc mà thôi. Cô cũng không cần phải đi ra ngoài, vì vậy hành trình đi mua thuốc về cũng có thể coi là suôn sẻ.

Phong Lăng cầm thuốc quay lại, thấy cửa nhà Lệ Nam Hành không đóng, là anh để cửa cho cô, cô lại nhìn cánh cửa đóng chặt ở sát vách, cũng không biết nhà anh rốt cuộc có chìa khóa hay không, nếu không có, chẳng lẽ cô phải ở lại nhà anh một đêm sao?

Hơn nữa ngày mai còn là cuối tuần.

Nhìn sắc trời đen thui bên ngoài, Phong Lăng rơi vào tình huống bất đắc dĩ…

...