Chương 97: Xem như tôi thiếu nợ em (10)


...

Trong ba ngày đó anh không nói với cô câu nào.

Cô nghĩ anh là người câm.

Hóa ra không phải thế.

Hóa ra anh chính là Hạng Chí Viễn...

"..."

Bỗng nhiên Giang Ninh Phiến cảm thấy thật buồn cười, cô đã tình cờ cứu Hạng Chí Viễn hai lần, đã cho anh hai lần sống lại.

Nhưng anh...

Anh đã báo đáp cho cô những gì? Là sự tra tấn đồng thời cả tinh thần và thể xác.

Thật sự rất buồn cười, nghĩ đến đây Giang Ninh Phiến mới phát hiện, người hủy hoại bản thân cô không phải ai khác mà chính là cô...

Là cô cứu con rắn độc hai lần, cuối cùng bị con rắn cắn trả, cắn đến nỗi máu tươi đầm đìa, cắn đến nỗi trong lòng cô toàn là thù hận.

"Em đang nghĩ, không bằng hồi đó để cho tôi tự sinh tự diệt chết quách đi đúng không?"

Giọng nam lạnh lẽo đột ngột vang lên sau lưng cô.

"..."

Giang Ninh Phiến khiếp sợ mở to mắt, cô chợt xoay người lại.

Chỉ thấy người vốn đang hôn mê bất tỉnh bây giờ lại đang đứng dựa vào khung cửa một cách yếu ớt, đưa lưng về phía mặt biển tối tăm mờ mịt như là một linh hồn, anh cúi đầu xoay chiếc nhẫn màu đen trên ngón trỏ.

Đầu cáo trên mặt nhẫn vẫn đầy mạnh mẽ ngang ngược.

Chiếc nhẫn.

Không phải đã bị cô vứt đi rồi à?

Anh đã biết rồi...

Giang Ninh Phiến hoảng hốt, cô tựa cả người vào vách tường cũ nát, bàn tay cô dán lên vách tường cũ kĩ, vô thức muốn tìm kiếm cảm giác an toàn nào đó, sắc mặt cô trắng bệch.

Không hiểu sao mỗi lần đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Hạng Chí Viễn, phản ứng đầu tiên của cô vẫn luôn là chạy trốn. mà không phải bước về trước.

Khí thể trên người anh quá bức ép người khác, quá là u ám đáng sợ, khiến cho người ta tự dưng cảm thấy sợ hãi.

"Sợ gì? Tôi đâu có ăn thịt em."

Hạng Chí Viễn cười xấu xa, đôi mắt thâm sâu nhìn về cô, ẩn chứa ý cười quyến rũ, ngón cái anh xoẹt qua khóe môi, lau đi vết máu lại vừa chảy ra.

Sự tỉnh táo trong mắt anh nào giống người bị hôn mê mới tỉnh lại.

"Anh không bị hôn mê sao?"

Giang Ninh Phiến khiếp sợ.

Anh không uống hết ly nước đó, chỉ có một ngụm đầu là uống thật.

"Năm tôi mười hai tuổi đã bị vứt ở chợ đen sinh sống một mình, mười mấy năm rồi, tôi ngửi là biết trong nước có bỏ thuốc hay không." Hạng Chí Viễn nhìn về phía cô, giọng nói gợi cảm, nhíu mày một cách xấu xa.

Lâu rồi không có ai ngốc đến mức đi bỏ thuốc anh.

Hết lần này tới lần khác chỉ có cô.

"Vậy khi nãy anh vẫn đang tỉnh táo hay sao?" Giang Ninh Phiến dán lưng lên bức tường, nhìn chằm chằm vào vết bầm xanh tím trên mặt anh với vẻ khó tin.

Vừa rồi cô đứng ở cạnh chiếc xe kéo anh, đánh anh, đá anh, anh đều đang tỉnh táo hay sao?

Làm sao có thể!

Sao có người có thể chịu đựng được đòn hiểm như vậy mà vẫn có thể vờ như đang hôn mê không hề nhúc nhích?

"Em đã muốn tôi uống, tôi sẽ uống cho em xem." Hạng Chí Viễn vừa nói vừa đi về phía cô, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô: "Nếu em muốn tôi hôn mê, vậy tôi sẽ hôn mê cho em xem."1

"..."

"Em muốn đánh tôi trút giận, tôi sẽ để cho em đánh. Bằng không thì em cho rằng tại sao tôi phải dừng xe ở cái chỗ vắng vẻ không người qua lại đó chứ?"

Anh vì giúp cho cô, bất kể là cô muốn làm gì.

Hạng Chí Viễn chợt bước lên một bước, đặt hai tay ở hai bên cô, chặn cô ở giữa anh và bức tường. Hạng Chí Viễn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt lộ ra sự điên cuồng và cố chấp giống như xem không đủ: "Xem như tôi thiếu nợ em."

"Anh điên à!"

Giang Ninh Phiến sợ đến nỗi không biết nên nói gì.

Vừa nãy cô dùng khúc cây đánh anh nhiều như thế, anh không bị bất tỉnh, cũng không nhúc nhích, đây hoàn toàn đều là anh cắn răng chịu đựng hay sao? Sao anh lại làm được...

Cô đánh cũng không nhẹ.

Anh đúng là một tên điên, một tên điên không sợ đau.

...