...
Tình Tình vội vàng quay đi.
"Tôi bảo cô cởi thì cởi đi." Sắc mặt Hạng Chí Viễn u ám, không nhìn ra cảm xúc, giọng nói ảm đạm: "Không phải đối với tôi không khống chế được lòng sao?"
Không cho người khác nhìn ra anh đang nghĩ gì.
"Đúng, tôi yêu cậu Hạng, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì anh."
Mục Thanh Linh ngượng ngùng nhìn anh.
Chỉ cần cô ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, thắng Giang Ninh Phiến một lần trước mặt An Vũ Dương, chỉ cần được An Vũ Dương coi trọng, chẳng qua là một tấm màng, có thể đi vá lại.
Nghĩ vậy, Mục Thanh Linh bắt đầu cởi cúc áo đồng phục y tá.
Đồng phục y tá màu trắng rơi xuống đất, nhanh chóng bị ngọn lửa bên cạnh nuốt gọn.
Hạng Chí Viễn quan sát cô từ trên xuống dưới, trên môi chợt nở nụ cười giễu cợt: "Giang Ninh Phiến sắp xếp loại hàng như cô làm người thay thế cho tôi à?"
Tiếng cười của anh giống như một tảng băng lạnh buốt đập vào cơ thể Mục Thanh Linh.
"Cậu Hạng..."
Mục Thanh Linh nhận ra có gì đó không đúng.
"Cô biết chân Giang Ninh Phiến dài bao nhiêu không? Cô có biết vòng eo của cô ấy mảnh mai thế nào không? Cô có biết điểm nào trên cơ thể cô ấy hấp dẫn tôi nhất không?"
Hạng Chí Viễn lạnh lùng ngắm cơ thể cô ta, trong mắt không có một tia cảm xúc.
"..."
Mục Thanh Linh cảm thấy mình giống như những món đồ trang trí bày trên tủ kính bị người ta tùy ý đánh giá.
Bị người ta chê bai coi thường.
"Cô nghĩ là chỉ cần phụ nữ cởi hết đứng trước mặt tôi là có thể quyến rũ được Hạng Chí Viễn tôi sao?" Hạng Chí Viễn cười chế nhạo.
"Cậu Hạng, tôi..."
"Nhưng nếu đó là do Giang Ninh Phiến sắp xếp, tôi nhất định sẽ khiến cho cô ấy hài lòng." Ánh mắt của Hạng Chí Viễn hờ hững rời khỏi người cô ta, nhìn Tình Tình đang đứng bên cạnh: "Bảo Cô Minh Thành tìm vài tên cấp dưới đến an ủi người đàn bà cô đơn này đi."
Cái gì?
Anh định tìm người luân phiên làm cô ta sao?
Mục Thanh Linh sợ ngây người: "Cậu Hạng, tôi không phải loại phụ nữ dễ dãi, anh có thể không chạm vào tôi, nhưng..."
"Giang Ninh Phiến đi rồi." Hạng Chí Viễn quay đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô cho rằng những người có liên quan đến cô ấy đều có thể ở lại hưởng phúc sao?"
Đây là đã là lần thứ hai.
Không cho Giang Ninh Phiến biết tay, cô còn cho rằng người bên cạnh Hạng Chi Viễn muốn đi là đi.
Nực cười!
Hạng Chí Viễn xoay chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt so với đầu hồ ly trên nhẫn còn đáng sợ hơn: "Sắp xếp cho cô ta mấy tên cường tráng chút."
"Vâng." Tình Tình vội vàng gật đầu, thương cảm nhìn khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của Mục Thanh Linh.
"Đừng mà...."
Mục Thanh Linh lập tức lao tới, nắm lấy tay Hạng Chí Viễn, quỳ xuống, sợ hãi nói: "Cậu Hạng, anh không thể đối xử với tôi như vậy, cũng không phải tôi bảo Ninh Phiến đi, anh không thể đối xử với tôi như thế được..."
"..."
Hạng Chí Viễn ảm đảm nhìn đám quần áo phía trước, mặc cho cô ta nắm tay.
"Xin anh đấy, cậu Hạng, anh bỏ qua cho tôi đi... Tôi không giống Ninh Phiến, tôi cam đoan sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh... Tôi sẽ một lòng một dạ với anh, tuyệt đối không giống cô ấy trêu hoa ghẹo nguyệt... Tôi xin anh, cầu xin anh..."
Mục Thanh Linh sợ hãi đến mức rơi lệ.
Tuyệt đối sẽ không giống cô ấy trêu hoa ghẹo nguyệt...
Nghe được những lời này, một tầng khí lạnh đột nhiên bốc lên trên khuôn mặt mê mang của Hạng Chí Viễn, giống như nhiệt độ lạnh nhất khi phá băng.
"Ầm!"
Hạng Chí Viễn đá mạnh vào người cô ta, không thương tiếc.
Mục Thanh Linh bị đá một phát vào ngực, thiếu chút nữa bay vào đống lửa...
Cảng biển, mẹ đến bên hồ giặt quần áo.
Lúc này, Giang Ninh Phiến mới dám bước ra khỏi căn phòng nhỏ của mình, không dám để mẹ nhìn thấy, mẹ cô nhất định sẽ lại tức giận.
Vừa đi tới phòng khách nhỏ, Giang Ninh Phiến nhìn thấy An Vũ Dương đang ngồi trên ghế mây, tư thế tao nhã ôn hòa, hai chân vắt chéo, trên đầu gối có một quyển sách chữ nổi dày cộp.
Tay anh ta đang cảm nhận mặt chữ lỗi lõm trên cuốn sách, đang đọc.
Anh ta vẫn mặc bộ đồ của ngày hôm qua, không có một chút nếp nhăn, vẫn thẳng thớm đẹp trai, trên người thoang thoảng mùi hương thảo mộc.
"Trong bếp có mì, cô ăn đi."
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, An Vũ Dương nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói dịu dàng như gió.
Giang Ninh Phiến đi đến căn bếp nhỏ, nhìn thấy một bát mì trên bếp.
Sao mẹ có thể nấu dư mì được...
Dùng sợi tóc mà nghĩ, Giang Ninh Phiến cũng biết An Vũ Dương chưa ăn để lại cho cô.
Giang Ninh Phiến bưng bát mì lên, vừa ăn vừa đi vào phòng khách nhỏ.
Nhiều năm không được ăn mì mẹ nấu, sao giờ lại khó ăn vậy...
Nếu là Hạng Chí Viễn, cho dù chỉ là một bát mì cũng sẽ nấu vừa tới, nếu không phải nhiệt độ tốt nhất sẽ không đưa tới cho cô ăn...
"..."
Giang Ninh Phiến sửng sốt trước suy nghĩ của chính mình.
Đã là lúc nào rồi mà ngay cả khi đang ăn cô cũng nghĩ đến Hạng Chí Viễn.
Giang Ninh Phiến cắn môi, ngăn không cho mình suy nghĩ lung tung, đi đến phòng khách nhỏ.
An Vũ Dương quay đầu sang, dường như cảm nhận được cô đang đến gần, nhanh chóng chạm vào điều khiển từ xa, tắt TV đi.
"Đang xem gì đó?"
Giang Ninh Phiến khó hiểu, quay mặt sang, giật lấy chiếc điều khiển từ tay An Vũ Dương.
An Vũ Dương nắm chặt.
Giang Ninh Phiến dùng sức.
An Vũ Dương không buông tay: "Không có gì, tôi không muốn nghe tiếng ồn ào của chương trình quảng cáo."
"Tối hôm qua thì không ồn ào chắc, cả đêm anh không ngủ à?" Giang Ninh Phiến nhìn hai quầng thâm hiện rõ trên gương mặt tuấn tú của anh ta.
Cô cũng đã trải đệm cho anh ta.
Nhưng anh ta lại ngồi trên chiếc ghế sô pha cả đêm, cho dù cô có thức dậy bao nhiêu lần trong đêm đều thấy anh ta giữ nguyên tư thế đó.
"Tôi, tôi... đâu có."
An Vũ Dương nghe vậy thì ăn nói lắp bắp, mặt đầy vẻ chột dạ, lỗ tai đỏ bừng, buông lỏng điều khiển.
Giang Ninh Phiến nhân cơ hội giật lầy điều khiển, mở TV lên.
Một bản tin đang được phát trên TV, một bức ảnh hiện ra...
Một mảnh đất đổ nát, tường thành xô lệch, một ký tự màu đỏ ghi "Mười" rơi trên đống đổ nát.
[Lúc 8 giờ 23 phút sáng nay, bệnh viện Đệ Nhất bị trúng bom khủng bố, toàn bộ các tòa nhà bị sập, số người tử vong và bị thương nặng vẫn chưa được thống kê đầy đủ, cũng chưa rõ nguyên nhân vụ tấn công.]
...