...
Các đồng nghiệp vừa đi vừa nói: "Lần này hay rồi, có chuyện làm rồi, hai nhân vật lớn của Hồng Cảng đều xuống đài trong chớp mắt."
Sau đó, sự thật chứng minh mọi người nghĩ quá ngây thơ rồi.
Nếu như chuyện kết thúc như vậy, mọi người bận một thời gian rồi xong.
Nhưng chuyện vẫn chưa thể kết thúc được.
Tiếp theo đây, mỗi ngày toà nhà cục cảnh sát đều có thể nhận được một đến hai người bị đánh hôn mê, bên cạnh còn có một tập tài liệu in "Giang Ninh Phiến nhận", bên trong tập tài liệu toàn là chứng cứ phạm tội.
Ngoài tội phạm hôn mê, còn có những người như anh Khang, mặt mày tươi tắn chạy tới cục cảnh sát bảo Giang Ninh Phiến bắt mình, còn cung cấp bằng chứng phạm tội.
Một tháng.
Đồng nghiệp cả cục cảnh sát Hồng Cảng đều bận điên hết rồi, người thu thập bằng chứng, người thẩm vấn, người ra toà, không ai được nghỉ ngơi.
Nhờ phúc của Hạng Chí Viễn, Giang Ninh Phiến trở thành cảnh sát có tỷ lệ phá án cao nhất Hồng Cảng, là giám sát cao cấp nhiều vinh dự nhất, nhận huân chương đến mềm tay.
Nhưng cũng vì vậy, cục cảnh sát vì vậy mà dấy lên nhiều đồn đại.
Có rất nhiều người nghi ngờ cô có mối quan hệ thân thiết với ***, cục trưởng cũng tìm cô nói chuyện mấy lần.
Hạng Chí Viễn đã không phải giúp cô nữa rồi.
Hoàn toàn là đang bôi đen cô.
Giang Ninh Phiến tìm ra số điện thoại của Cô Minh Thành trong tài liệu án bắn súng, gọi qua đó, Cô Minh Thành bắt máy rất nhanh: "A lô?"
Giọng điệu lưu manh.
"Tôi là Giang Ninh Phiến, có thể sắp xếp cho tôi gặp Hạng Chí Viễn một chút không?"
Cô nói ngắn gọn.
Không thể tiếp tục như vậy được, Hạng Chí Viễn phải dừng tay, nếu không cô không thể làm tiếp ở cục cảnh sát nữa.
"Sao, đến cảm ơn cậu chủ chúng tôi à?" Cô Minh Thành đắc ý trong điện thoại, nói: "Cậu chủ tặng người cho chị sướng không?"
Sướng, sướng đến mức không thể sướng hơn.
Sướng đến mức cô liên tục bị cấp cao hỏi chuyện, nghi ngờ hiệu quả phá án kỳ lạ của cô.
Giang Ninh Phiến không nhiều lời với Cô Minh Thành, nói: "Đúng, tôi cảm ơn anh ta, tôi muốn mời anh ta bữa cơm, được chưa?"
Nói với Cô Minh Thành cũng vô ích, phải nói với Hạng Chí Viễn.
Cô Minh Thành ngưng hồi lâu mới trả lời: "Không được, cậu chủ không rảnh!"
Nói xong, Cô Minh Thành cúp máy.
"..."
Giang Ninh Phiến cầm điện thoại, đau đầu xoa tóc.
Nói làm sao Hạng Chí Viễn cũng là người trong giới Đông Nam Á, anh tặng người cho cô không sợ kết nhiều thù hơn sao?
Ánh nắng chiếu xuống, một hàng xe sang dừng lại trên phố đông người, đi đầu là chiếc Porsche mui trần.
Hạng Chí Viễn ngồi trên ghế phụ, một tay dựa vào cửa xe, tư thế ngồi không đứng đắn, gương mặt diêm dúa dưới ánh mặt trời, đôi mắt hẹp dài âm u nhìn về phía trước, đôi môi mỏng mím ra sự lạnh nhạt.
Cô Minh Thành đứng bên xe, cúi người, điện thoại trên tay mở loa ngoài.
"Đúng, tôi cảm ơn anh ta, tôi muốn mời anh ta ăn cơm, được chưa?" Giọng Giang Ninh Phiến vang lên từ điện thoại.
Cô Minh Thành hỏi ý Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn nhếch môi, ngũ quan ma mị, cuối cùng cô cũng biết cảm ơn anh rồi?
Cảnh sát có ích gì, bán sức bán lực phá không nổi án, dựa vào anh nhẹ nhàng biết bao.
Điện thoại anh đột nhiên run lên, màn hình hiện lên hai chữ "Hạ Tiêm Tiêm".
Ánh mắt Hạng Chí Viễn u tối, sâu không thể lường, hai giây sau, anh lắc đầu.
"..."
"Không được, cậu chủ không rảnh!"
Cô Minh Thành nói vào điện thoại rồi lặp tức cúp máy.
Hạng Chí Viễn bắt điện thoại của Hạ Tiêm Tiêm, trầm giọng: "Tiêm Tiêm, xong rồi à?"
"Ừm, anh trai câm điếc, em mua cà vạt cho anh, anh muốn lên đây thử không?" Giọng trong trẻo của Hạ Tiêm Tiêm nũng nịu vang lên.
...