Chương 115: Người đàn ông kia không yêu cô (4)


...

Tên khốn nào đã từng quen cô?

Y tá và nhân viên chăm sóc bị Hạng Chí Viễn đột nhiên tức giận dọa đến câm như hến, rối rít đi thẳng vào trong góc, tránh né rất xa.

Mục Thanh Linh nhìn Giang Ninh Phiến.

Giang Ninh Phiến đi đến chỗ Hạng Chí Viễn, bình tĩnh nói: "Cậu Hạng, trước kia anh không quan tâm những thứ này."

"Bây giờ quan tâm!" Vô cùng quan tâm!

"Trước kia tôi không có đàn ông." Giang Ninh Phiến nắm chặt tay, bình tĩnh đón nhận ánh mắt âm trầm của anh.

Anh rõ ràng nhất, cô làm thế nào trở thành người phụ nữ của anh...

"Tôi muốn thân thể và trái tim em đều thuộc về tôi một cách sạch sẽ!" Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cô, trong mắt che kín vẻ lo lắng, thề không bỏ qua.1

Ngoại trừ thân thể, trái tim cũng không thể cho người đàn ông khác!

"Được, vậy tôi cho anh biết."

"Tôi muốn cô ta nói!" Hạng Chí Viễn kéo Giang Ninh Phiến đến chiếc giường đằng sau, cặp mắt âm u nhìn về phía sắc mặt trắng bệch của Mục Thanh Linh: "Nói, cô ấy từng có mấy người đàn ông? Có mấy người?"

Cướp phụ nữ với anh, chán sống.

"Tôi..."

Mục Thanh Linh do dự nhìn về phía Giang Ninh Phiến, mặc dù cô ta ghét Giang Ninh Phiến, nhưng phân rõ nặng nhẹ, lúc này nói sai một câu sẽ xuất hiện hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Hạng Chí Viễn là cậu cả hắc đạo hoành hành tùy tiện toàn bộ Đông Nam Á.

Giang Ninh Phiến ngồi ở bên giường, tay lại không tự chủ nắm chặt ga giường lần nữa.

Nhìn Mục Thanh Linh do dự nói không nên lời, Hạng Chí Viễn mất nhẫn nại, trầm mặt nói: "Cô Minh Thành, dạy cô ta quy tắc.”

Nhân viên chăm sóc và y tá bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.

Cô Minh Thành móc ra một cây súng ngắn màu đen, họng súng nhắm ngay ót Mục Thanh Linh, giương nanh múa vuốt nói: "Cô y tá, người trên đời này dám khiêu chiến tính nhẫn nại của cậu Hạng không có mấy ai."

"..." Mục Thanh Linh lập tức hít khí lạnh.

"Có muốn tôi cho cô đi xem những người khiêu chiến tính nhẫn nại của cậu Hạng không?" Nói xong, Cô Minh Thành dùng họng súng gõ đầu Mục Thanh Linh.

Hạng Chí Viễn ngồi xuống bên cạnh Giang Ninh Phiến, cụp mắt liếc bàn tay đang nắm chặt của cô, vẻ lo lắng trong mắt càng sâu.

Trong lòng cô thật sự có đàn ông.

Một người đàn ông mà anh không biết!

Suy nghĩ này khiến Hạng Chí Viễn càng thêm tức giận.

"Bạn tốt, tôi đếm ba tiếng, cô còn không nói tôi sẽ khiến cô mãi mãi im lặng!"

Hạng Chí Viễn triệt để mất đi tính nhẫn nại, sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén như dao, giọng điệu khát máu tùy tiện.

"..."

"Ba."

Nhịp tim Giang Ninh Phiến muốn dừng lại, mặt ngoài cưỡng ép giả bộ bình tĩnh.

"..."

"Hai."

Cô Minh Thành dùng họng súng đẩy ót Mục Thanh Linh đầy uy hiếp.

"Cô ấy thầm mến một người đàn ông." Trên mặt Mục Thanh Linh sợ hãi không chỗ che dấu, cuối cùng vẫn nói ra.

Giang Ninh Phiến có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Ai?" Đột nhiên giọng nói Hạng Chí Viễn lạnh đến đáy cốc.

"Tôi không biết." Mục Thanh Linh hít sâu một hơi, nửa thật nửa giả nói: "Tôi chỉ nghe Ninh Phiến nói thầm mến một người đàn ông, nhưng đối phương không yêu cô ấy, với lại đã kết hôn rồi."

Giang Ninh Phiến hơi nhẹ nhàng thở ra, may mắn Mục Thanh Linh không tính là hoàn toàn đẩy cô vào con đường cùng.

"Người đàn ông kia không yêu cô ấy à?"

Nghe vậy, bỗng nhiên Hạng Chí Viễn cười.

Mắt anh nhuộm sự diêm dúa, cong môi cười thật đẹp, đẹp đến nỗi làm người ta sợ hãi thán phục.

Mục Thanh Linh khiếp sợ nhìn anh, khác biệt với An Vũ Dương nho nhã trầm tĩnh, khí chất đạo sĩ tu thân dưỡng tính, trên người người đàn ông này lộ ra ánh sáng u tối cắn nuốt mọi thứ, khiến cho người ta muốn chạy trốn hơi thở của bóng tối...

Anh cười càng sâu, càng giống cây thuốc phiện nở rộ, độc tính lan ra xung quanh.

Khuôn mặt Mục Thanh Linh liếc qua.

"Dẫn “bạn tốt” đi đi."

...