Chương 297: Tôi yêu Hạng Chí Viễn rồi (4)


...

“Tôi không muốn làm sao cả, tôi chỉ muốn tìm lại chiếc nhẫn, tôi không giữ được thứ gì cả, nếu như đến chiếc nhẫn tôi cũng làm mất, Hạng Chí Viễn sẽ tức giận mất...”

Giang Ninh Phiến đã nói năng lộn xộn.

Cô làm mất chiếc nhẫn, Hạng Chí Viễn nhất định sẽ tức giận, anh tức giận lên rất đáng sợ...

“Hạng Chí Viễn đã bị bắt rồi!”

Lần đầu tiên An Vũ Dương lớn tiếng với cô: “Nhà họ Hạng cũng đang bị lục soát, vô số **, sòng bạc, công ty rửa tiền trong tay anh ta đều đang bị kiểm tra sổ sách, anh ta đã thua không còn manh giáp rồi! Anh ta có tức giận hay không cũng không còn quan trọng nữa!”

“Quan trọng!”

Giang Ninh Phiến quỳ dưới đất, lớn tiếng hét lên, nước mắt rơi lã chã: “Tôi yêu anh ta! Anh ta có tức giận hay không đối với tôi rất quan trọng!”

Cô không còn dám tổn thương trái tim của Hạng Chí Viễn nữa.

Cô nhất định phải tìm lại nhẫn...

“...” An Vũ Dương nắm chặt cánh tay cô, thừ người ra hỏi: “Cô nói gì?”

“Tôi nói, tôi yêu Hạng Chí Viễn rồi.”

Giang Ninh Phiến nói.

Thành thật.

Thành thật với bản thân.

“...”

An Vũ Dương quỳ trước mặt cô, nghe cô nói mà sắc mặt tái nhợt, một chút sắc cũng không có, tay đang nắm chặt cánh tay cô cũng buông thõng xuống.

Cô nói, cô yêu Hạng Chí Viễn rồi.

Không phải đáp án bất ngờ, nhưng lần đầu tiên nghe được Giang Ninh Phiến kiên định nói ra, An Vũ Dương mới phát hiện... vậy mà anh ta không chấp nhận nỗi.

“Không thể nào...” An Vũ Dương không tin: “Cô chỉ là bị anh ta làm cảm động thôi.”

Cảm động không phải yêu.

Nhưng...

Sự xa hoa trong căn phòng của Tổng thống bị một đống túi vật chứng chất cao như núi phá hoại mỹ quan. truyện tiên hiệp hay

Giang Ninh Phiến cụp mắt xuống, nhìn mười đầu ngón tay dính đầy máu của mình, nhìn ngón áp út trống trơn của cô, không có gì hết...

“Tôi nói với bản thân mình, tôi chỉ là bị cách nuông chiều, tỉ mỉ chu đáo đối với một người phụ nữ của Hạng Chí Viễn dọa rồi, tôi cũng nói với bản thân mình, cảm động và yêu không giống nhau...” giọng nói đầy bi thương của Giang Ninh Phiến.

“...”

An Vũ Dương nghe xong sắc mặt tái nhợt.

“Tôi cứ nghĩ là như vậy, nhưng đến khi mọi thứ bị vạch trần, tôi mới phát hiện không phải như vậy.”

Giang Ninh Phiến nói: “Tôi trốn tránh nhiệm vụ, nói không muốn tham gia vào đấu đá riêng của các người, thậm chí tôi còn muốn ích kỷ buông bỏ tất cả mà dứt áo ra đi... Không phải vì gì khác, thật ra là vì tôi đã yêu anh ta rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta rơi vào kết cục như hôm nay...”

Khi còng tay còng vào đôi tay của Hạng Chí Viễn, thời huy hoàng nhất một đời của anh ta đã kết thúc rồi.

Kết cục cuối cùng của tên đầu sỏ Địa Ngục Thiên.

Rõ ràng là kết cục hả hê lòng người, nhưng nơi trái tim cô lại như bị khoét hết một mảnh.

Cho đến hiện tại, cô mới muộn màng phát hiện ra cô dùng phải trái trắng đen để nhắc nhở thân phận đối lập là giả, cô tìm bất kỳ lý do nào để từ chối Hạng Chí Viễn cũng đều là giả...

Cô yêu Hạng Chí Viễn.

Vì thế cô mới dùng trăm phương ngàn kế để trốn tránh ngày này đang đến gần.

“...” An Vũ Dương nghiêng đầu qua, từ chối nghe tiếp, bỗng, anh ta cứ như là nhớ ra gì đó, vội nói: “Ninh Phiến, cô trước giờ ghét nhất là xã hội đen, không thể nào mà cô lại buông thả bản thân để yêu một người đàn ông như vậy, Hạng Chí Viễn đã hại biết bao nhiêu người, một mỗi tờ tiền mà anh ta kiếm được cũng đều là tiền phi pháp, anh ta...”

“Thứ tôi yêu là con người của Hạng Chí Viễn.”

“...”

An Vũ Dương im lặng.

“Tôi yêu anh ta, không liên quan đến phải trái trắng đen, không liên quan đến những chuyện xấu mà anh ta đã làm.”

“...”

Sắc mặt của An Vũ Dương vô cùng khó coi, đôi mắt như lưu ly mất đi vẻ rực rỡ.

Phải yêu một người đến thế nào mới quên đi cả thân phận, bối cảnh của anh ta, chỉ là đơn thuần yêu con người anh ta....

...