...
“Được!”
Ở trước mặt Giang Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn cũng là một con chó trung thành, bảo đi về phía đông thì tuyệt đối sẽ không đi sang phía tay.
Giang Ninh Phiến rửa sạch xương giò sau của con heo, ống kính của điện thoại Hạng Chí Viễn vẫn luôn đuổi theo bóng hình của cô.
Cô bỏ xương giò sau lên thớt, khúc xương này to quá, không chặt ra thì chắc phải nấu đến trưa mai…
Nghĩ vậy, Giang Ninh Phiến cầm con dao bếp lên, cắt một nhát lên xương giò sau.
Chẳng xê dịch xíu nào.
Khúc xương này khó chặt quá.
Giang Ninh Phiến cắn răng, hai tay nắm chặt cán dao, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm túc hăng hái.
Tầm mắt, lưỡi dao, khúc xương giò sau, ba điểm thẳng hàng…
“Phịch…”
Hai tay Giang Ninh Phiến nắm chặt con dao rồi chém mạnh về khúc xương giò sau.
Phát ra âm thanh vang vọng lanh lảnh.
Hạng Chí Viễn cầm điện thoại, nhìn cô với vẻ không dám tin: “Tiêm Tiêm, em không biết chặt xương à?”
“…” Giang Ninh Phiến hơi quẫn bách: “Tôi chưa làm món mặn bao giờ, nhưng chắc là cũng không tệ lắm.”
Nấu ăn mà…
Đều là học một hiểu mười, biết làm một món rồi thì món nào cũng làm được.
Nghĩ vậy, Giang Ninh Phiến vung con dao bếp lên, lấy tư thái thấy chết không sờn mà chặt lung tung vào khúc xương giò sau, băm loạn một trận.
“Phịch phịch phịch…”
Người biết thì hiểu rằng cô đang nấu ăn, người không biết thì còn tưởng cô đang chặt xác.
“Đừng nhúc nhích!”
Hạng Chí Viễn không nhìn nổi nữa, bảo cô dừng lại.
Anh đi qua, cẩn thận giành lấy con dao bếp trong tay cô, rồi đưa điện thoại cho cô: “Em đừng làm nữa, đến lúc đó lại làm tay mình bị thương.”
Người đau lòng chính là anh.
“Tôi…” Giang Ninh Phiến muốn kiên trì thêm chút nữa, nhưng lại bị Hạng Chí Viễn kiên quyết đẩy sang bên cạnh.
Hạng Chí Viễn bắt đầu chặt xương, anh dựa theo đường vân mà cắt.
Thậm chí không cần dùng quá nhiều sức lực.
Khúc xương trong tay anh như đang được đắp nặn một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ.
Thấy điện thoại trong tay đang quay video, Giang Ninh Phiến không nhịn được mà hướng camera về phía Hạng Chí Viễn đang xử lý khúc xương kia, quay lại toàn bộ quá trình…
“Anh biết nấu ăn từ khi nào vậy?” Giang Ninh Phiến nhìn anh trong màn hình điện thoại, hỏi.
Dáng vẻ tập trung của anh khiến người khác không có cách nào dời mắt đi được.
Nghe vậy, tay đang cầm dao của Hạng Chí Viễn khựng lại, anh ngước mắt lên liếc sang cô một cái rồi cúi đầu tiếp tục xử lý khúc xương giò sau.
Hử?
Không trả lời?
Giang Ninh Phiến ngớ ra một lát rồi lập tức hiểu rõ: “Tôi nhớ rồi, là Thời Bích Sương phải không, anh nấu cho cô ta ăn, lúc đó đã học nấu ăn vì cô ta phải không?”
Nhớ tới khi anh nấu cháo cho cô ăn lần đầu tiên còn bị bỏng, chắc là do lâu quá không xuống bếp nên không quen.
“Ả đàn bà đó giả mạo em.”
Nhắc đến Thời Bích Sương thì Hạng Chí Viễn sa sầm cả mặt.
“Vậy anh cũng vì cô ta mà nấu một ngày ba bữa thêm tráng miệng, bữa khuya, cắt móng tay, rửa chân, sửa quần áo à?” Giang Ninh Phiến tiếp tục hỏi.
Cô cũng không biết vì sao mình muốn hỏi mấy thứ này.
“…”
Hạng Chí Viễn nhìn cô, rồi im lặng rửa sạch khúc xương vừa xử lý xong, sau đó lại tiếp tục cắt gia vị nấu canh khác.
Im lặng thừa nhận rồi.
Giang Ninh Phiến cười khổ một tiếng: “Nói như vậy thì anh đối với tôi không cần phải vắt óc suy nghĩ sáng tạo ra cái mới gì, chỉ cần chuyển hết những điều đã làm với Thời Bích Sương lên người tôi là được.”
Bất cứ người phụ nữ nào cũng đều không thể chống cự lại kiểu chăm sóc chu đáo từng li từng tí này.
Tựa như một viên ngọc được nâng niu trong tay mà bảo vệ.
Có thể tưởng tượng ra, lúc ấy Thời Bích Sương chắc là đã yêu anh tha thiết.
“Tôi chỉ xem cô ả là em mà yêu thương.” Hạng Chí Viễn ngước mắt lên, nhìn thật sâu vào Giang Ninh Phiến đang cầm điện thoại, con ngươi sâu thẳm: “Cô ả không giả mạo em, tôi cũng chẳng thèm nhìn đến cô ả.”1
...