Chương 180: Xảy ra hỏa hoạn lớn (7)


...

Giang Ninh Phiến lại không ngủ được, khoác áo ngủ đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm kiểu âu, ánh mắt dại ra nhìn bản thân trong gương, nhìn từng dấu hôn trên xương quai xanh của mình…

Hình ảnh rõ ràng như vậy đã nói cho cô biết, vừa nãy cô và Hạng Chí Viễn đã kịch liệt đến mức nào.

Nếu nói, lúc trước cô cam tâm bán thân cho Hạng Chí Viễn là vì muốn đưa anh vào tù.

Nhưng bây giờ thì sao?

Thế mà cô lại bị vây khốn trong tình cảm với Hạng Chí Viễn, cuối cùng lại chẳng có cách chống cự…

Giang Ninh Phiến, mày bị làm sao vậy?

Rốt cuộc mày có biết mình đang làm gì không? Sao mày có thể cam tâm tình nguyện để Hạng Chí Viễn chiếm hữu mày, sao có thể…

Mày thật sự muốn ở lại làm người phụ nữ của thủ lĩnh Địa Ngục Thiên sao?

Giang Ninh Phiến nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, lặng im tra hỏi bản thân.

Trên mặt cô lộ ra nỗi sợ hãi sâu sắc, loại sợ hãi này không phải đến từ Hạng Chí Viễn, mà đến từ bản thân cô.

Trái tim cô điên rồi mới kích động như vậy.

Nhưng lý trí tư tưởng nói cho cô, cô cần phải đè nén sự kích động này xuống, đè nén nó xuống mãi mãi, khóa chặt nó vào một nơi nó không thể thoát ra…

Cuối cùng, Giang Ninh Phiến nằm lên bàn trang điểm ngủ thiếp.

Lúc tỉnh dậy thì cô đang nằm trên giường, nằm trong ổ chăn mềm mại.

Không cần phải nói, nhất định là Hạng Chí Viễn ôm cô về giường.

Hương thơm của thức ăn theo không khí tươi mới của sớm mai bay vào mũi cô, Giang Ninh Phiến chuyển mắt, chỉ thấy trên bàn tròn màu trắng chất đầy bữa sáng ngon miệng.

Ngửi mùi, cô có thể đoán được là xuất phát từ Hạng Chí Viễn.

Thì ra trong lúc không để ý, cô đã hiểu Hạng Chí Viễn nhiều như vậy…

Giang Ninh Phiến bước xuống khỏi giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Mới vừa nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng, cô đã nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói của Cô Minh Thành: “Rất là kỳ lạ thưa cậu Hạng, ngày hôm qua chúng tôi vừa mới cứu chị Phiến về, tối đó khu nhà đó đã xảy ra hỏa hoạn, bị đốt sạch không còn gì.”

Đốt sạch không còn gì.

Đương nhiên Giang Ninh Phiến biết là An Vũ Dương ra tay, vì không cho Hạng Chí Viễn điều tra ra được bất kỳ dấu vết nào.

Hạng Chí Viễn thật sự sẽ không nghi ngờ cô sao?

Trùng hợp nhiều đến vậy…

“Cháy thì cháy đi.” Hạng Chí Viễn không thấy hứng thú, đi vào trong phòng, lạnh lùng liếc nhìn đầu tóc màu bạch kim của Cô Minh Thành, giọng nói không vui: “Còn theo vào trong, muốn nhìn chúng tôi ăn bữa sáng à?”

“Tôi lập tức đi ngay.”

Cô Minh Thành vội vàng đi ra.

Giang Ninh Phiến rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Hạng Chí Viễn đã ngồi trước bàn tròn, lấy remote mở TV to sáu mươi inch.

Anh mặc một cái áo sơmi màu xám, để mở vài nút áo, mở rộng cổ áo cố ý để lộ hình xăm phía trong ra.

Cả người là khí thế bá đạo của Địa Ngục Thiên.

Giang Ninh Phiến đi qua đó, Hạng Chí Viễn chuyển mắt, ánh mắt dừng trên dấu hôn chằng chịt trên xương quai xanh của cô. Tâm trạng anh lập tức tốt lên, trên môi nở nụ cười tươi: “Có phải ngày hôm qua đã làm em mệt mỏi quá không?”

Một chữ hai nghĩa.

Ngụ ý anh có suy nghĩ không đứng đắn.

“Không có.” Giang Ninh Phiến lạnh nhạt đáp lại, ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô vẫn muốn ăn bữa sáng.

“Không có?” Hạng Chí Viễn nghe cô nói vậy, nụ cười trên môi càng thêm gian xảo: “Là em đang ám chỉ sau này tôi phải nỗ lực hơn à?”

“…”

Giang Ninh Phiến cạn lời, lười so đo với anh trong bữa sáng, lập tức cầm muỗng múc một muỗng canh nóng.

“Muốn tôi nỗ lực hơn cũng được, nhưng tôi lo em chịu không nổi.”

Hạng Chí Viễn đẩy ghế dựa đến gần cô, đôi mắt đen sáng rỡ nhìn cô.

“Anh có thể tạm dừng những suy nghĩ đầy “sắc” trong đầu anh một chút không, tôi muốn ăn sáng.” Giang Ninh Phiến không muốn trả lời anh, vì thế tập trung ăn sáng.

...