Chương 118: Hù dọa Tiêm Tiêm (7)


...

Tiếng vang rất lớn.

Hoa hồng đỏ trên bệ cửa sổ bị đâm đến rơi lả tả trên đất.

Gió và mưa nhỏ thổi vào, mưa bụi dịu dàng lại làm người ta lạnh lẽo thật sâu.

"Em xem, đụng vỡ rồi." Hạng Chí Viễn đắc ý dựa lên vai Giang Ninh Phiến, ánh mắt nhìn cô chăm chú thật sâu: "Tôi bảo Cô Minh Thành dọn cái giường kia ra ngoài."

"Không được." Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nhìn anh.

"Giường bệnh của em có thể ngủ hai người, tôi cam đoan không làm gì."

"Không được."

"Tôi chỉ ôm thôi, sẽ không làm gì."1

"Anh cảm thấy tôi có IQ trẻ ba tuổi, sẽ tin anh à?" Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ: "Tôi không muốn nói về vấn đề này nữa."

Anh thật sự cho rằng cô sẽ tin chuyện hoang đường này của anh hay sao, hiện tại trong đầu người đàn ông này đã không có gì khác, cả ngày chỉ muốn biến hai chiếc giường thành một chiếc giường!

Vả lại cô sẽ bị đầu độc đến trong đầu cũng chỉ còn lại chuyện này.

"Cậu Hạng, Ninh Phiến." Mục Thanh Linh không thể không lên tiếng, lấy lại cảm giác tồn tại: "Ninh Phiến nên đi làm kiểm tra rồi."

Giọng nói của cô ta vô cùng lớn.

Giang Ninh Phiến ngước mắt nhàn nhạt liếc qua.

Hạng Chí Viễn ném điều khiển từ xa sang một bên, lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô lớn tiếng như vậy làm gì? Hù dọa Tiêm Tiêm rồi."

"..."

Mục Thanh Linh thấy Hạng Chí Viễn lo lắng hỏi han ân cần Giang Ninh Phiến làm hơi chán nản, Giang Ninh Phiến có thể bị dọa sao? Thật sự muốn để Hạng Chí Viễn nhìn xem năm đó Giang Ninh Phiến đánh năm người trong bùn thế nào, cô không phải là bé thỏ trắng gì cả.

Nghĩ như vậy, bỗng nhiên Mục Thanh Linh có chút chờ mong Giang Ninh Phiến sẽ bị lộ bộ mặt thật trước Hạng Chí Viễn...

"Lá gan của tôi không nhỏ như vậy."

Giang Ninh Phiến hờ hững nói rồi đứng lên rời đi, Mục Thanh Linh tiến lên làm bộ dìu cô.

Sau lưng truyền đến tiếng vén chăn, Giang Ninh Phiến quay đầu, chỉ thấy Hạng Chí Viễn nằm vào trong chăn của cô, hai tay gối ở sau đầu, gương mặt hưởng thụ.

Người này...

Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ thở dài, rời đi cùng Mục Thanh Linh.

Đi đến bên ngoài cửa phòng chủ nhiệm ngoại khoa, Mục Thanh Linh nhìn xung quanh, tiến lên đẩy cửa ra, hai tay chắp sau lưng, đứng nghiêm, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía trước: "Sếp."

Hóa ra là An Vũ Dương tới.

Trái tim Giang Ninh Phiến chìm xuống, đi vào đóng cửa lại, đứng thẳng song song với Mục Thanh Linh. Hai tay thả lỏng đằng sau, đứng một tư thế tiêu chuẩn, mặt không thay đổi nói: "Sếp."

Phía trước cửa sổ có một bóng dáng cao to ưu nhã đứng thẳng.

An Vũ Dương mặc âu phục màu xám bạc được ủi thẳng, dáng người thẳng tắp, hai chân thon dài đứng nghiêm, đường cong quần tây không có chút lệch ra, đôi giày da giẫm trên mặt đất.

Trên tay của anh ta bưng một ly nước, ngón tay sạch sẽ xẹt qua chiếc ly ngà.

"Mục Thanh Linh, cô ra ngoài canh chừng đi." Hai mắt An Vũ Dương không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói vẫn ôn hòa ưu nhã, trên người kiêu ngạo không màn sự đời.

"Tôi không đi!" Mục Thanh Linh hơi kích động phản bác, chuyển mắt căm hận trừng Giang Ninh Phiến: "Tôi phải ở đây."

Cô ta sẽ không để Giang Ninh Phiến và An Vũ Dương ở cùng nhau.

Nghe vậy, sắc mặt An Vũ Dương không có biểu cảm gì, cúi đầu uống một hớp nước mới không nhanh không chậm nói: "Tôi có thể hủy bỏ nhiệm vụ của cô mọi lúc."

"Tôi ra ngoài canh chừng là được!" Mục Thanh Linh lập tức đồng ý.

Nếu như cô ta bị hủy bỏ nhiệm vụ, còn không biết Giang Ninh Phiến và An Vũ Dương lại biến thành dạng gì, cô ta nhất định phải nhìn chằm chằm.

"Ầm."

Cửa bị Mục Thanh Linh đóng lại.

Giang Ninh Phiến vẫn im lặng đứng đấy, An Vũ Dương cũng không nói chuyện, chỉ lặng yên nhìn qua ngoài cửa sổ, uống nước của anh ta.

...