...
An Vũ Dương ở lại.
Giang Ninh Phiến kéo chăn mền trải thành một giường trên sàn nhà, lạnh nhạt nói: “Giường, chăn nệm dưới mặt đất, anh chọn cái gì?”
“Trên mặt đất.”
An Vũ Dương không suy nghĩ nhiều, anh ta ngồi trên một cái ghế sô pha rách da, tư thế ưu nhã, giống như một quý ông thanh lịch, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía trước.
“Được rồi, tôi ngủ trước.”
Giang Ninh Phiến dứt khoát đồng ý, cởi giày leo lên giường, kéo chăn bông lên đắp trên người.
Một mùi thơm thoang thoảng của thảo mộc xông vào mũi.
Cô nắm lấy chăn bông đưa lên chóp mũi, mùi thơm của thảo dược ngày càng nồng, đây là mùi của An Vũ Dương...
Mấy ngày nay anh ấy đều ngủ ở đây à?
Rõ ràng là một ông sếp không từ thủ đoạn nào để hoàn thành nhiệm vụ, lại ở nhà cùng mẹ cô, còn không chỉ qua trò chuyện trong một ngày.
Nếu như không phải hôm nay cô đụng phải, cô cũng không biết mẹ cô lại đối xử tử tế với một người như vậy…
Còn trước đây, tại sao trong căn hộ của cô lại có quần áo của An Vũ Dương?
An Vũ Dương, anh ta làm tất cả những điều này vì cái gì?
Giang Ninh Phiến không chịu suy nghĩ tiếp nữa, nếu cô rung động, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi cái vòng xoáy này…
“…”
Nhắm mắt lại, trước mắt Giang Ninh Phiến hiện ra hình ảnh Hạng Chí Viễn lật đổ vỉ thịt nướng.
Dường như cô có thể nhìn thấy đôi mắt không thể tin được của Hạng Chí Viễn sau khi bị cô tấn công…
Cô không dám tưởng tượng, sau khi tỉnh dậy Hạng Chí Viễn sẽ như thế nào.
Trong một căn phòng kiểu truyền thống của Trung Quốc, Giang Ninh Phiến nằm trên giường, còn An Vũ Dương thì ngồi trên sô pha, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.
An Vũ Dương chậm chạp không ngủ trên chăn đệm trải dưới nền nhà, tùy ý ngồi ở trên sô pha, một tay dựa vào sô pha.
Mọi thứ nhìn có vẻ như một hình ảnh bình thường.
Chỉ có những ngón tay anh ta đang nắm lấy phần da bị hỏng của ghế sô pha, để lộ ra chút lo lắng trong lòng An Vũ Dương…
Giang Ninh Phiến hô hấp lên xuống nhẹ nhàng, trong phòng nhỏ tiếng thở nhẹ nhàng vang lên.
An Vũ Dương nghe xong, lỗ tai đỏ lên một cách bất thường.
Một đôi mắt trợn trừng không được tự nhiên trong hốc mắt.
Giống như một tên trộm cắn rứt lương tâm, An Vũ Dương hoảng sợ đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài ngủ đây.”
Giang Ninh Phiếu tỉnh táo lại từ trong đầu đầy hình ảnh Hạng Chí Viễn, từ trên giường ngồi dậy, khó hiểu nhìn anh: “Bên ngoài không có giường cho anh ngủ.”
“Tôi sẽ có tài xế đến đón.”
An Vũ Dương vội vàng đi về phía cửa, đụng phải cái ghế dưới chân, nặng nề ngã xuống đất.
“...”
Giang Ninh Phiến đành phải từ trên giường xuống đỡ An Vũ Dương dậy.
Nhưng mà, An Vũ Dương vội vàng đẩy tay cô ra, tránh sang một bên nhanh như trốn tránh con sâu bọ con gián nào đó, trong mắt hiện lên một tia căng thẳng.
“Trên người tôi có độc à?”
Giang Ninh Phiến im lặng.
“Tôi… Tôi… tiếp tục chờ lái xe.” An Vũ Dương lắp bắp một cách không thể tưởng tượng nổi, vội vàng hấp tấp sờ soạng vách tường ra bên ngoài.
“Anh còn muốn ngã sấp xuống mấy lần trước khi đi tới cửa? Đánh thức mẹ tôi để cho bà ấy ra đánh tôi sao?”
Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói.
Mẹ cô thấy được cô trong nhà, nhất định tức giận đến huyết áp tăng cao.
“...”
Nghe vậy, An Vũ Dương thỏa hiệp: “Vậy cô ngủ đi, tôi sẽ không rời đi.”
Ngay sau đó.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy An Vũ Dương dựa vào tường đi chậm chạp như một con thạch sùng, đi về phía ghế sô pha trong một tư thế buồn cười khó hiểu…
“Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?”
Giang Ninh Phiến không hiểu ra sao.
Một người đàn ông cao lớn chơi… đi dựa vào tường.
Anh ta đang làm gì vậy?
“Không có, không có gì.” An Vũ Dương lắp bắp trong vô vọng, cúi đầu, lần mò đến cạnh ghế sô pha, nhanh chóng ngồi lên.
“OK, anh muốn gì cũng được.”
Giang Ninh Phiến không thể hiểu được anh ta, vì vậy trở lại giường rồi nằm xuống.
An Vũ Dương cứ như vậy ngồi yên lặng, một bàn tay ưa nhìn lại bắt đầu lật miếng da bị hỏng trên ghế sô pha, đào cái lỗ rách rộng ra…
...