...
Đây gần như là giọng nói tuyệt vọng.
"Không thể, anh không thể làm thế.”
Anh ta không thể đảo ngược thời gian, cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ hối hận hiện trên gương mặt anh ta, còn anh ta vốn dĩ cũng chưa từng nói một lời xin lỗi.
Niềm tin của cô đã bị vỡ vụn tan tành.
"An Vũ Dương, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu tất cả những việc anh làm, nó tàn nhẫn với tôi đến mức nào đâu!”
Giang Ninh Phiến lùi lại một bước, sau đó mở cửa ra. Vì cô mở cửa đột ngột nên đã khiến Mục Thanh Linh đang đứng cạnh cửa suýt thì ngã nhào.
Giang Ninh Phiến không thèm quan tâm tới cô ta, xoay người bỏ chạy.
Mục Thanh Linh buồn bực nhìn theo bóng lưng đang mải miết chạy đi của Giang Ninh Phiến, sau đó mở cửa bước vào, lập tức há hốc mồm ngạc nhiên: “Sếp... An Vũ Dương!"
An Vũ Dương ngã sõng soài trên mặt đất, cơ thể cuộn lại, sắc mặt tái nhợt thê thảm, môi mỏng không ngừng run rẩy.
"An Vũ Dương, anh sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?"
Mục Thanh Linh vội vàng chạy đến đỡ An Vũ Dương lên.
An Vũ Dương ngã vào lòng cô ta, hung hăng túm lấy cánh tay cô ta, dùng sức siết chặt. Trên trán cô ta toát đầy mồ hôi, khó nhọc mở miệng nói: "Tôi không có, Ninh Phiến, tôi không có…”
“Anh nói gì?”
Giọng anh ta quá nhỏ nên Mục Thanh Linh nghe không rõ, cô ta cúi người xuống sát mặt anh ta.
An Vũ Dương bấu chặt lấy cánh tay cô ta, tinh thần như bị thứ gì đó rút đi khỏi cơ thể, cả người kiệt quệ, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch…
Mãi cho đến khi Mục Thanh Linh đến sát anh ta, cô ta mới nghe thấy An Vũ Dương đang yếu ớt rên rỉ: “Tôi không bán cô.”
Không bán gì cơ?
Mục Thanh Linh vươn tay ôm lấy An Vũ Dương, nhìn thấy anh ta tuy đang rất yếu nhưng đôi môi vẫn liên tục mấp máy nói gì đó, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Giang Ninh Phiến đã nói gì với An Vũ Dương? Tại sao An Vũ Dương lại kích động như vậy?
Chẳng lẽ An Vũ Dương đối với Giang Ninh Phiến cũng…
Không thể nào.
Điều này là không thể!
Giang Ninh Phiến chạy ra ngoài, hành lang bệnh viện như một con đường dài vô tận, cô chạy mãi chạy mãi mà không thể nào thoát ra được.
Cơn mưa phùn ngoài khung cửa sổ vẫn đang rơi.
Giang Ninh Phiến dừng lại tựa vào tường và, lưng dính sát vào bức tường lạnh lẽo, đầu hơi ngửa lên, nước mắt lưng tròng như sắp sửa rơi xuống, hai vai run lên.
Lo lắng cho vết thương của cô vào lúc này có ích gì nữa? Cô đã hoàn toàn không phân định được anh ta thật lòng hay đang đóng kịch nữa rồi.
An Vũ Dương.
Thà rằng anh ta vô tình, thà rằng anh ta dùng thái độ của một sếp lớn tối cao ra lệnh cho cô, cô cũng không muốn anh ta thành ra như thế này.
Sự dịu dàng và quan tâm bây giờ của anh ta chẳng khác nào con dao hai lưỡi đâm vào cô một cách tàn độc, đâm đi đâm lại nhiều lần.
Cô không muốn bị thương nữa. Cô không muốn trải qua cảm giác từ tin tưởng vô điều kiện đến bị phản bội không thương tiếc thêm một lần nào nữa…
Cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này và một mình rời khỏi, chỉ muốn rời khỏi mà thôi.
Có bệnh nhân và y tá đi qua, thấy bộ dạng này của cô thì nhao nhao dừng bước tò mò quan sát. Vì vậy Giang Ninh Phiến vội vã cúi thấp đầu, lau khô nước mắt rồi bước nhanh ra khỏi đó.
Trở lại phòng bệnh, Giang Ninh Phiến thấy ô cửa kính bị máy bay đồ chơi đụng vỡ đã được thay mới. Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Hạng Chí Viễn đang ngủ say trên giường bệnh. Anh nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt dịu dàng không chút biểu cảm, sống mũi cao vút, môi dưới khép hờ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Dường như một khi Hạng Chí Viễn ngủ say, vẻ dữ tợn trên gương mặt anh cũng vơi bớt đi nhiều. Bây giờ nhìn anh chẳng khác gì người bình thường.
Nhưng An Vũ Dương thì khác, lúc nào anh ta cũng điềm đạm và mềm mỏng, lời nói luôn nhẹ nhàng từ tốn, nhưng sự tuyệt tình của anh ta thì vô cùng dứt khoát, khiến cô chỉ sau một đêm đã hiểu ra cuối cùng bản thân chỉ là một quân cờ trong tay anh ta.
Cô không biết, giữa An Vũ Dương hay Hạng Chí Viễn, rốt cuộc cô nên hận kẻ nào hơn?
Giống như ma xui quỷ khiến, Giang Ninh Phiến nhìn Hạng Chí Viễn đang say giấc nồng, ngắm nghía nét mặt yên bình của anh, rồi chậm rãi đi tới…
...