...
“Cậu Hạng đâu?”
Cô Minh Thành tóm lấy một tên đàn em hỏi.
“Cậu Hạng vẫn luôn ở trong phòng nghỉ, chưa từng đi ra.”
Đàn em trả lời.
Phòng nghỉ?
Cô Minh Thành liền quay đầu chạy như điên về phía phòng nghỉ.
Phòng nghỉ rất rộng lớn, phong cách trang trí theo kiểu thuần Âu, trong tấm gương dài phản chiếu một bóng dáng cao lớn thẳng tắp.
“Cậu Hạng.”
Hai nữ giúp việc giúp Hạng Chí Viễn mặc tây trang.
Hạng Chí Viễn lười biếng giang hai tay, mặc người hầu hạ, mặt không cảm xúc, đôi mắt sâu thẳm đến mức khiến người ta không nhìn ra được anh suy nghĩ gì.
Nữ giúp việc phục vụ anh mặc đồ âu màu bạc vào, bộ đồ phác họa ra đường cong cơ thể cao ngất của anh, dáng người gợi cảm, hai chân thon dài.
Năm ngón tay xỏ qua tay áo xong, Hạng Chí Viễn đeo thêm một chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út.
Nhẫn cưới tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Cậu Hạng, để tôi thắt cà vạt cho anh.”
Một nữ giúp việc cầm chiếc cà vạt nhạt màu đứng ở trước mặt Hạng Chí Viễn, kiễng chân lên hết cỡ mà vẫn không với tới, cà vạt vẫn không choàng qua được trên cổ anh.
Hạng Chí Viễn lại không hề có ý định cúi đầu xuống.
Nữ giúp việc đành phải tiếp tục kiễng chân, không cẩn thận ném cà vạt sượt qua mặt anh.
“Bịch...”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn trở nên sắc bén, một chân đạp tới thật mạnh, trong mắt lộ ra u ám, không vui, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Cậu Hạng, thật xin lỗi, tôi không cố ý.”
Nữ giúp việc sợ tới mức quỳ trên mặt đất liên tục xin lỗi.
Trước giờ chưa từng thấy có ai đính hôn mà lại đằng đằng sát khí như vậy, rõ ràng là tâm trạng của Hạng Chí Viễn không tốt…
“Cút!”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc mắt cô ta một cái, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nữ giúp việc cầm cà vạt bèn vội vàng chạy biến, sợ đi chậm một chút thì sẽ bị đá chết.
Hạng Chí Viễn đứng trước gương dài đeo cà vạt, trên người mặc âu phục màu xám bạc, mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, càng khiến cho anh thêm phần điển trai.
Chỉnh tề như thế.
Hoa hồng tím trên cửa sổ dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.
Hạng Chí Viễn lạnh mặt cúi người, cầm một chiếc đồng hồ từ trên bàn trà lên, ánh mắt dừng ở trên thời gian.
Sắp đến thời gian tiến hành buổi lễ.
Trong tủ kính trong suốt treo sáu bộ váy cưới, Hạng Chí Viễn chậm rãi đi tới trước tủ quần áo, chăm chú nhìn từng chiếc váy cưới sang trọng được may thủ công.
Anh chưa từng được nhìn thấy Giang Ninh Phiến mặc qua.
Nếu như cô mặc vào, nhất định sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời.
Hạng Chí Viễn chậm rãi nâng tay lên, đầu ngón tay cách lớp kính lạnh băng vuốt ve theo hình dạng váy cưới, tưởng tượng dáng vẻ Giang Ninh Phiến mặc bộ váy cưới này vào…
Cô đi thật rồi.
Một ngày rồi lại một ngày…
Cô không chịu trở lại bên cạnh anh, kể cả anh có lấy tính mạng của bao nhiêu người ra uy hiếp.
Cơn nghiện ma túy của anh đã chạm tới giới hạn, anh sắp không chịu nổi nữa rồi, con nghiện mà không có ma túy thì sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Hạng Chí Viễn chậm rãi tới gần, áp trán lên trên mặt kính trong suốt, nhắm hai mắt lại, hàng mi dài như cánh bướm, từ xa nhìn lại, giống như là đang quấn quýt gắn bó với một cô dâu mặc váy cưới…
“Cốc cốc.”
Cửa bị gõ vang.
Hạng Chí Viễn mở mắt ra, trong mắt lạnh lùng, giọng điệu khó chịu: “Vào đi!”
Cô Minh Thành đẩy cửa ra đi vào trong, e sợ mà nhìn về phía bóng dáng Hạng Chí Viễn cùng với tủ váy cưới xinh đẹp, khó khăn mà mở miệng: “Cậu Hạng, khách khứa cũng đã đến đông đủ rồi, đang chờ chúc mừng cậu Hạng, anh nên đến chào hỏi đi thôi.”
“Đã biết.”
Giọng nói của Hạng Chí Viễn trầm thấp lạnh lùng, vươn tay sửa sang lại tây trang, sải bước dài đi ra ngoài.
Buổi lễ đính hôn chỉ có một người, anh cũng sẽ làm được đến cùng.
“Cậu Hạng...” Cô Minh Thành đi theo phía sau anh, không nhịn được mở miệng: “Hay là tìm ai đó tạm thời thay thế thử đi.”
...