...
Có lẽ là bị màn đánh người vừa nãy hù dọa, cô gái biết Hạng Chí Viễn không dễ chọc, bị dọa đến run chân. Cô ta trực tiếp quỳ trên mặt đất, bắt lấy ống quần của anh cầu xin tha thứ, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
"Bịch… "
Hạng Chí Viễn lập tức đá văng cô gái, mặt lại xanh thêm vài phần. Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, môi mím lại rất chặt, cả người tản ra sự im lặng tàn bạo.
Người xung quanh cũng có thể cảm nhận được cảm giác căng cứng như dây cung, tức giận sắp sửa bộc phát ra.
"..."
Giang Ninh Phiến yên lặng đứng tại chỗ.
Hạng Chí Viễn có bệnh sạch sẽ, cô đã được chứng kiến, cô gái này đang tự tìm đường chết.
"Mẹ nó!"
Cô Minh Thành "tán gẫu xong" từ đằng sau đi đến, xem xét tình huống này đều trợn tròn mắt, sau khi kịp phản ứng lập tức chửi mắng một tiếng, lớn tiếng nói: "Còn không lôi cô gái này xuống nói chuyện phiếm uống trà? Đừng cản đường cậu Hạng!"
Hai cấp dưới lập tức tiến lên kéo cô gái.
Cô gái dọa đến nước mắt bay tứ tung, liều mạng giãy dụa: "Cậu Hạng bỏ qua cho tôi đi, tôi thật không phải cố ý! Là người khác đẩy tôi! Tôi đền quần áo cho anh, tôi lập tức đền quần áo cho anh... Thật sự..."
Lúc giãy giụa, túi xách trên người cô gái rơi xuống, đồ vật vãi đầy mặt đất.
Khi Giang Ninh Phiến do dự mình có tư cách biện hộ không, Hạng Chí Viễn chợt cúi người, nhặt lên một tấm thẻ căn cước từ dưới đất.
Cô nhìn thấy trong mắt Hạng Chí Viễn có chút ngây ra và khiếp sợ.
Nét mặt thế này, lúc cô nấu cháo tôm cảng biển cũng từng thấy.
"Cô ở cảng biển sao?"
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm địa chỉ trên thẻ căn cước hỏi, giọng nói trầm thấp, không lạnh lùng như trước đó.
"Vâng, tôi là người cảng biển, tôi chỉ tới thành phố S tìm bạn chơi." Cô gái xinh đẹp khóc gật đầu: "Cậu Hạng, tôi đền gấp đôi quần áo cho anh..."
Vừa rồi những người kia nói xấu lại kêu thảm thành như thế, kẻ ngu cũng biết cái gọi là "bị kéo đi nói chuyện phiếm" là xảy ra chuyện gì.
Cô ta còn không muốn chết.
Hạng Chí Viễn cứ đứng ở nơi đó như vậy, không nói một lời. Ánh mắt sâu không lường được, trong tay vẫn cầm tấm thẻ căn cước kia, ngón cái che hai chữ "Cảng biển" cực kỳ lâu.
Lâu đến nỗi tất cả mọi người bắt đầu hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt tìm hiểu chuyện gì xảy ra, cuối cùng Hạng Chí Viễn đã có phản ứng...
"Thả người."
Hạng Chí Viễn ném thẻ căn cước, hời hợt lưu lại một câu.
"Hả?"
Cô Minh Thành sửng sốt.
"Thả người cho tôi." Dứt lời, Hạng Chí Viễn cất bước rời đi.
Tất cả mọi người choáng tại chỗ, hiện trường rất yên tĩnh, cho đến khi cô gái trẻ tuổi lấy lại tinh thần, nức nở liều mạng cúi người nói cảm ơn: "Cảm ơn cậu Hạng, cảm ơn cậu Hạng..."
Giang Ninh Phiến có chút ngạc nhiên nhìn bóng lưng của anh, có chút không hiểu.
Cảng biển...
Hình như Hạng Chí Viễn rất mẫn cảm đối với cảng biển, mẫn cảm đến nỗi thả người chọc tới bệnh thích sạch sẽ của anh...
Là bởi vì tình cảm? Hay vì lý do khác?
Phố Đỏ, quán bar.
Trong phòng bao mờ tối, ánh sáng đủ mọi màu sắc nhu hòa thoảng qua.
Hạng Chí Viễn ngồi một góc ở ghế salon dài, để trần nửa người trên nhưng vẫn mặc âu phục, không hề có cảm giác khó chịu chút nào.
Một tay anh dựa vào lan can ghế sô pha, tóc ngắn gọn gàng không loạn, khuôn mặt yêu nghiệt không biểu cảm, mặt khẽ nghiêng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không có tiêu cự gì.
Bình thường, mọi người gọi trạng thái này là ngẩn người.
Mà bắt đầu từ lúc Hạng Chí Viễn nhặt thẻ căn cước đến vào quán bar, anh đã ngẩn người ròng rã một tiếng.
Thật sự là thế.
Giang Ninh Phiến ngồi ở một bên.
Trong phòng bao chỉ có hai người bọn họ, cô là niềm vui mới của anh, trừ ở bên cạnh anh thì đâu cũng không thể đi.
...