...
Hạng Chí Viễn ngừng xoay chiếc nhẫn, trong mắt đầy âm u tăm tối, giọng nói lúc ra khỏi miệng cũng ngập tràn sự khắc nghiệt: "Mang danh sách cả nhà anh ta đến đây cho tôi là được."
Vậy chính là giết hết tất cả ư?
"Tôi hiểu rồi, cậu Hạng." Cô Minh Thành nhận lệnh rồi gật đầu, lùi lại đi ra khỏi phòng bệnh.
Giang Ninh Phiến nhìn mặt Hạng Chí Viễn, không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi, đứng lên muốn đi, nhưng chân tay lại bỗng mềm nhũn...
Cũng không phải cô chưa từng đi làm nhiệm vụ cho An Vũ Dương, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc với thủ lĩnh lớn như Hạng Chí Viễn.
Trong từ điển của Hạng Chí Viễn, đâm chém là chuyện cực kỳ bình thường, cô không thể đi sai một bước nào.
Nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
"Sao vậy, làm em sợ rồi?" Hạng Chí Viễn liếc nhìn đôi chân nhỏ nhắn của cô, đưa tay kéo cô về, ấn cô ngồi lên đùi mình, giơ tay nhéo cằm của cô.
Trên mặt anh đã trút bỏ sự u ám, khôi phục lại như bình thường, ánh mắt nhìn cô cưng chiều.
"Anh không bắt tôi hả?" Giang Ninh Phiến nhìn chăm chú vào mắt anh, trên mặt ra vẻ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Tuy rằng tôi không muốn nghe, nhưng hôm đó khi Cô Minh Thành báo cáo với anh thì tôi đã nghe thấy hết rồi."
Cô muốn thăm dò xem Hạng Chí Viễn có nghi ngờ tới cô hay không.
"Nghĩ gì thế."
Hạng Chí Viễn khẽ cười một tiếng, ngón cái xoa nhẹ trên môi cô, giọng nói cực kỳ gợi cảm: "Không có chuyện gì của tôi là em không thể nghe."
"Lần trước anh còn nghi ngờ tôi có phải y tá hay không mà."
"Thế thì sao?"
"Vậy..." Giang Ninh Phiến nhìn chằm chằm vào ánh mắt thâm tình của anh, bỗng nhiên không biết nói gì, anh nói thế thì sao, đây là ý gì?
"Tiêm Tiêm, nếu như em thật sự muốn Địa Ngục Thiên, tôi sẽ hai tay dâng lên." Hạng Chí Viễn cười nói, không biết lời này là thật hay giả, nụ cười bên khóe môi lộ ra vẻ không đứng đắn.
"..."
Giang Ninh Phiến im lặng.
Anh giơ tay sờ gương mặt lạnh ngắt của cô, cho rằng cô bị cảnh vừa nãy dọa sợ, rất đau lòng nói: "Lần sau tôi không nổi giận trước mặt em, làm em sợ hãi rồi."
Dâng hai tay lên?
Thật không vậy?
Giang Ninh Phiến hơi ngơ ngác nhìn vào ánh mắt anh, muốn nhìn ra kết quả, nhưng lại chỉ thấy thâm tình trong mắt anh.
"Hạng Chí Viễn, rốt cuộc anh thích gì ở tôi?" Giang Ninh Phiến không hiểu: "Chỉ vì khi còn nhỏ tôi đã cứu anh sao? Nhưng anh cũng đâu phải kiểu người có ơn tất báo."
Trong máy bay tư nhân, cô cũng từng cứu anh một lần, nhưng chẳng phải anh vẫn lấy oán trả ơn.
Tại sao anh lại yêu cô lúc còn nhỏ chứ?
Anh từng nói, anh là con rắn mà bác nông dân cứu, không biết cảm ơn.
"Ai bảo vì em cứu tôi nên tôi mới yêu em?" Hạng Chí Viễn không đứng đắn mà nhíu mày, nắm chặt tay cô đặt ở bên môi rồi hôn lên.
"Vậy thì tại sao?" Cô rất tò mò.
"Tiêm Tiêm, em có biết đôi tay này của tôi đã từng dính bao nhiêu thứ bẩn thỉu không?" Hạng Chí Viễn không trả lời cô, chỉ mở ra năm ngón tay thon dài của mình: "Mười hai tuổi tôi đã bị ba nuôi thả vào trong chợ đen một mình, bất kỳ một người hay một thứ bẩn thỉu nào trên thế giới này, tôi đều đã từng gặp, đều từng chạm vào."
"..." Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh.
Đây có được coi là lời tự bạch của một thủ lĩnh hắc đạo không?
"Sau đó, chính tôi cũng trở nên bẩn thỉu." Hạng Chí Viễn cười tự giễu một tiếng: "Nhưng sau đó tôi đột nhiên phát hiện, ở chỗ này của tôi còn có một nơi sạch sẽ, đó chính là em Tiêm Tiêm."1
Hạng Chí Viễn ôm cô, chỉ vào trái tim của mình.
Ngón tay anh sạch sẽ, thon dài như vậy...
Giang Ninh Phiến bàng hoàng...
"Đây chính là lý do tôi bỗng nhiên yêu em." Hạng Chí Viễn nhìn cô chăm chú sâu sắc, nói bằng giọng từ tính.
...