...
"Không thì đi ra chỗ khác chơi.”
Muốn Hạng Chí Viễn anh đi buộc tóc cho một đứa bé, nếu nói ra thì mặt mũi anh đặt ở đâu.
Hạng Chí Viễn không để ý tới cô bé nữa, cúi đầu xem điện thoại di động, khuôn mặt đẹp trai cực kỳ lạnh lùng.
Cho dù Hạng Diêu Linh còn nhỏ đến đâu cũng có thể nghe thấy giọng điệu của anh rất khó chịu, cô bé nhìn ra được Hạng Chí Viễn không hề muốn giúp cô bé buộc tóc, cô bé buông dây buộc tóc xuống, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm nắm chặt quần áo của Hạng Chí Viễn rồi đứng lên trên sô pha.
Bàn tay nhỏ bé của cô bé giơ lên cao, nâng lên ngang mặt Hạng Chí Viễn.
“...”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn về phía cô bé, nếu cô bé không phải là một đứa trẻ, anh nhất định sẽ ném cô bé ra ngoài.
Hạng Diêu Linh đứng trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kề sát mặt anh, trong đôi mắt đen nhánh như nho đen tràn đầy khổ sở, cô bé buồn bã hỏi: "Anh ơi, anh không yêu em hay sao?”
“Cái gì?”
Hạng Chí Viễn nhíu mày.
Cô bé này từ đâu mà học được nhiều lời không thể tưởng tượng nổi như vậy.
“Anh ơi, em yêu anh rất nhiều, anh không yêu Chuông Nhỏ hay sao?” Hạng Diêu Linh buồn bã hỏi.
“Chú yêu con khi nào? Con chỉ là một đứa bé, có gì để yêu.”
Trẻ em bây giờ dậy thì sớm như vậy hay sao?
Hai tuổi biết nói chuyện yêu đương?
“...”
Lời nói của anh đối với Hạng Diêu Linh tuổi còn nhỏ quả thực chính là sét đánh giữa trời quang, bàn tay nhỏ bé của Hạng Diêu Linh nâng khuôn mặt của anh, cái miệng nhỏ nhắn run rẩy, có vẻ như muốn khóc.
Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn cô bé: "Không được khóc.”
“...”
Hạng Diêu Linh cũng nghe lời, cứ như vậy mím cái miệng nhỏ nhắn, kìm nén nước mắt, nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã, bàn tay nhỏ bé chậm rãi bỏ xuống khỏi mặt anh, bò trên sô pha bò về phía xa xa.
Tư thế bò kia quả thực bi tráng, cứ đi được một chút lại run lên một lần.
Hạng Chí Viễn nhìn về phía cô bé.
Chỉ thấy Hạng Diêu Linh ngồi ở góc sô pha cách anh xa nhất, hai chân duỗi thẳng tắp, cái đầu nhỏ nhắn cúi xuống, bàn tay nhỏ bé lau nước mắt một lần lại một lần, nhưng không có tiếng khóc nào vang lên.
“...”
“...”
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn cô bé, nhìn cô bé dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt hết lần này đến lần khác, không khóc thành tiếng, thân thể nho nhỏ co quắp lại.
Dáng vẻ kia như bị ủy khuất bi thương giống như sắp đến ngày tận thế.
Hạng Chí Viễn ngồi ở chỗ đó, lông mày nhíu chặt.
Một lát sau, anh cất điện thoại di động, cầm lấy dây buộc tóc trên sô pha, không tình nguyện nói: "Không phải chỉ là buộc tóc hay sao, lại đây!”
Điều này cũng đáng để khóc.
Trẻ em bây giờ thực sự là trái tim thủy tinh.
Nghe vậy, Hạng Diêu Linh quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn giống như mèo con đang khóc, đôi mắt ngấn nước nhìn về phía anh bằng ánh mắt không thể tin được.
“Lại đây! Đừng khóc nữa!”
Hạng Chí Viễn nói.
Anh thật sự là trúng tà, lại thỏa hiệp vì một đứa bé.
“Vâng!”
Hạng Diêu Linh nức nở nói, sau đó nhanh chóng bò từ đầu sô pha bên này đến đầu bên kia của anh, đặt mông ngồi lên đùi anh, đưa lưng về phía anh, vừa lau nước mắt vừa lo lắng nói: "Phải za thật đẹp.”
“Za cái đầu em, đọc đi buộc.”
“Za.”
“Buộc.”
“Za.”
“...”
Hạng Chí Viễn cố kìm nén ý nghĩ muốn ném đứa bé này ra ngoài, anh bắt đầu tết tóc cho cô bé, đời này của anh ngoại trừ chải tóc cho người ta, vẫn chưa bao giờ tết tóc.
Hạng Chí Viễn bắt đầu làm, anh nhận ra rằng việc tết tóc cũng không hề đơn giản giống như anh tưởng tượng.
Tóc của Hạng Diêu Linh vừa mỏng lại nhỏ, còn phải tết thành hai bím tóc, hệ số độ khó quá cao, anh lần theo dấu bím tóc ban đầu để thắt bím, kết quả thiếu chút nữa thắt nút ngón tay mình.
“Chết tiệt!”
Hạng Chí Viễn cúi đầu thấp giọng chửi thề một tiếng.
Hạng Chí Viễn anh sao có thể bị đánh bại bởi mấy sợi tóc được.
Hạng Chí Viễn tranh đấu với tóc của Hạng Diêu Linh, ngẫu nhiên dùng sức kéo đau cô bé, Hạng Diêu Linh cũng không kêu đau, ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh để anh tết tóc cho cô bé.
...