...
“Cô cần sao?” Loại cặn bã như anh còn cần phụ nữ yêu thương sao?
“Không cần!”
“...” Quả nhiên.
Người phụ nữ này…
Nếu trong mắt không biểu lộ rõ ràng sự xem thường đến như vậy thì anh sẽ càng hài lòng.
“Rất tốt, vậy niềm vui mới của tôi chính là cô!”
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cô một lát, bỗng nhiên đưa ra quyết định rồi ôm ngang cả người cô lên, đi ra phía ngoài.
Căn phòng tràn đầy máu tanh đương nhiên không thích hợp để ân ái.
…
Căn phòng này giống như đặc biệt làm vì con chim vàng, ngoài cửa phòng màu trắng còn có thêm cả cửa chống trộm màu vàng.
Từng chiếc quần áo rơi trên mặt thảm, cho đến tận bên giường.
Dưới tấm chăn mềm mại là hai khuôn mặt tuyệt đẹp của một nam một nữ, chăn rơi xuống bả vai người đàn ông, lộ ra xương quai xanh tinh tế mà gợi cảm…
Giang Ninh Phiến chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của người đàn ông bên cạnh, cô nhấc cánh tay ở dưới chăn của mình lên.
Phía trên còn có một vết nhéo không nặng không nhẹ.
Đây là trong lúc ân ái cô đã nhéo Hạng Chí Viễn rồi bị anh hung hăng nhéo lại rồi để lại dấu vết… Anh chính là một người mưu mô, một người đàn ông có thù tất báo.
Giang Ninh Phiến hận không thể bóp chết Hạng Chí Viễn ngay bây giờ.
Nhưng không được, kiểu chết này… Quá có lợi đối với anh.
Cô sẽ không để anh chết đi dễ dàng như vậy.
Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông bên cạnh bắt đầu trở nên không đều, hơi tăng nhanh.
Anh tỉnh rồi.
Quả nhiên…
Không chờ cô quay đầu lại, cả người cô đã bị kéo vào một lồng ngực cực nóng, một bàn tay mơn trớn da thịt cô rồi đi xuống, đôi môi cố ý cọ xát trên làn da trơn bóng của cô…
Cô nghe thấy hơi thở của Hạng Chí Viễn càng ngày càng nặng nề.
Muốn chết à.
Anh còn muốn tới một lần nữa?
Giang Ninh Phiến liếc mắt, sau đó lạnh nhạt mở miệng: “Nghe nói anh là người cuồng chân dài?”
Lòng bàn tay anh đang dán vào chân cô.
“Nghe ai nói?”
Hạng Chí Viễn vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, môi dời lên trên bả vai cô, giọng điệu vẫn còn mang theo chút buồn ngủ, giọng nói trầm thấp lộ ra chút gợi cảm.
Nếu như anh không phải kẻ thù của cô thì nhất định cô sẽ yêu thích âm thanh êm tai của anh lúc này.
“Cuồng đến mức độ nào? Có phải vừa thấy được người phụ nữ chân dài là không đi được không?” Giang Ninh Phiến không trả lời mà hỏi lại.
“Ừm.”
Hạng Chí Viễn dùng giọng mũi hơi đặc đáp một tiếng rồi hôn bả vai cô, nói: “Tôi còn chặt đôi chân dài của người phụ nữ rồi ngâm trong chất formalin nữa.”
“...”
Trong lòng Giang Ninh Phiến cả kinh, xoay đầu lại trừng mắt nhìn anh.
Hạng Chí Viễn mở mắt ra, tựa vào đầu giường, lim dim mà nhìn chằm chằm vào cô, cũng im lặng mà nhìn chằm chằm như vậy, trên mặt nhuộm cơn buồn ngủ nên tràn đầy sự vô hại.
Dáng vẻ kia tựa như khi một người bạn trai bình thường tỉnh lại và đang tán gẫu chuyện cười với bạn gái…
“Anh đang kể chuyện đùa à?” Giang Ninh Phiến hỏi.
“Không phải.”
“...” Anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao?
Nhưng mà anh quả thật không có gì là không làm được.
Giang Ninh Phiến hơi di chuyển về phía bên cạnh, ý định muốn lùi một bước rất rõ ràng.
Thấy thế, Hạng Chí Viễn tức giận vươn tay ra nắm lấy cằm cô, kéo cô lại gần, dùng sức lấp kín môi cô, thưởng thức vị ngọt trên môi cô…
Giang Ninh Phiến không tiếp tục lùi lại, chỉ dùng ánh mắt nhìn biến thái để nhìn anh.
Có thể sẽ có một ngày, chân của cô…
“Còn dám lùi xem, tôi sẽ chặt chân của cô rồi ngâm trong formalin.”
“...” Giang Ninh Phiến hoàn toàn cứng đờ.
“Lừa cô thôi.”
Hạng Chí Viễn vẫn chưa đã thèm mà buông môi cô ra, bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, đẹp đẽ vô cùng.
“...”
“Rốt cuộc thì cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi, thực sự là dễ lừa gạt.” Cô giống như thật sự cho rằng cái gì anh cũng có thể làm được, buồn cười.
...