...
Hạ Tư Duệ ép hôn cô đã lên một trình mới, bây giờ Giang Ninh Phiến không dẫn theo An Vũ Dương sẽ không dám đi gặp mẹ...
Bệnh viện rộng lớn.
Giang Ninh Phiến ngồi trong sảnh phụ khoa đợi, xung quanh toàn là các bà bầu đỡ bụng, các biểu cảm trên mặt ai nấy khác nhau, có vui, có buồn...
"Tôi đến rồi."
An Vũ Dương mặc một chiếc áo gió to màu trắng chạy đến, đi đến trước mặt Giang Ninh Phiến.
Rõ ràng là chạy một mạch thẳng đến bệnh viện.
"Xin lỗi, hình như tôi cứ luôn làm phiền đến anh bắt đầu từ khi tôi mang thai." Giang Ninh Phiến nhìn gương mặt mệt mỏi của anh ta thì áy náy.
Hạ Tư Duệ cứ đòi hôm nay An Vũ Dương đến nhà ở cửa biển ăn cơm, không cần nói, chắc chắn lại ép hôn.
Nhưng cô không đồng ý, Hạ Tư Duệ lại muốn leo lên căn hộ tầng thượng đến mắng cô, còn cố ý đi thang bộ, tỏ rõ quyết tâm ép hôn...
Cô đã được một bài học rồi, cô không sợ bị mắng, chỉ lo cho sức khỏe của mẹ.
"Giữa bạn bè với nhau không cần nói những lời này." An Vũ Dương ôn hòa mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô.
Bất chợt, trai xinh gái đẹp bọn họ trở thành một đôi thu hút ánh nhìn trong sảnh phụ khoa, rất nhiều người nhìn bọn họ bằng đôi mắt ngưỡng mộ.
"Ok, bạn bè, tôi đã nhận báo cáo kiểm tra rồi, đi thôi."
Giang Ninh Phiến ôm tập tài liệu trong lòng, đứng lên nói.
"Đưa túi cho tôi." An Vũ Dương chu đáo cầm túi xách của cô, cần thận đi bên ngoài cô, không để cô va chạm.
"Muốn coi hình em bé không? Mới chụp đó."
Giang Ninh Phiến lấy ra một bức hình từ trong tập tài liệu, đưa cho An Vũ Dương.
Trong hình là hình quạt, em bé đã thành hình, cuộn lại thành một cục, An Vũ Dương nhìn một cục trong bức ảnh và cười, giọng ôn hoà dễ nghe: "Em bé đang cười."
"..." Giang Ninh Phiến ngạc nhiên: "Anh có thể nhìn thấy em bé cười?"
Ngũ quan của cục tròn tròn đó còn chưa rõ, anh ta lại nhìn ra là đang cười.
"Ừm, cười lên giống cô y đúc."
"Sao anh nhìn ra được?"
"Đoán."
"..."
Giang Ninh Phiến cạn lời, giơ tay lấy lại bức hình, vừa đi vừa trò chuyện với An Vũ Dương.
Đột nhiên, một tràng chuông trong trẻo vang lên.
Âm thanh sạch sẽ trong trẻo vang lên trong dòng người xô bồ trong sảnh bệnh viện.
Kế đó, Giang Ninh Phiến cảm giác mình bị người khác nhằm vào rồi, sau lưng là bóng tối vây quanh khiến người khác ngạt thở.
Tim cô thắt lại.
Giang Ninh Phiến cứng nhắc quay đầu lại, không cần tìm, cô đã thấy một người đàn ông nổi bật trong dòng người, như hạc đứng trong đàn gà.
Anh ở nơi đâu cũng bắt mắt nhất.
Hạng Chí Viễn đứng tại đó, dựa vào cột, đôi mắt sâu thẳm xuyên qua biển người nhắm chặt vào cô, đôi mắt âm u, sâu thẳm, sắc bén.
"Anh trai câm điếc, anh nghe thấy chưa, bác sĩ nói phải hút ít thuốc lại, anh cai thuốc đi được không?" Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Giang Ninh Phiến nhìn qua, chỉ thấy cô gái mà trước đây cô nhìn thấy đang cầm mấy bịch thuốc nhỏ đi tới chỗ Hạng Chí Viễn.
Chiếc chuông trên eo cô gái vang lên.
Người trong sảnh rất đông, cô gái suýt bị người khác va vào.
Hạng Chí Viễn luôn nhìn chằm chằm vào Giang Ninh Phiến lại kịp thời kéo cô gái vào lòng, không để cô ấy bị tổn thương chút nào, anh giơ bàn tay to lớn ra xoa mặt cô ấy, không vui nói: "Tôi nói rồi, mấy chuyện nhỏ như lấy thuốc cứ để bọn Cô Minh Thành đến lấy là được."
"Không, em muốn rõ liều lượng của thuốc." Hạ Tiêm Tiêm nghiêm túc nói, giọng trong vắt êm tai như âm thanh tự nhiên.
...