...
Cô quay đầu nhìn sang một bên, cô gái trình diễn đang biểu diễn khúc nhạc cực kỳ uyển chuyển lưu loát, tiếng nhạc đàn ra còn vô cùng đau thương u sầu.
Đang yên lành, sao lại đàn một khúc nhạc buồn như vậy.
Giang Ninh Phiến thầm nghĩ, người đi về phía cửa lớn, một bóng người bỗng nhiên chắn ở trước mặt cô.
Là Cô Minh Thành.
Cô Minh Thành khó chịu mà trừng mắt nhìn cô: “Đi theo tôi.”
“Tôi phải đi.”
Giang Ninh Phiến bình tĩnh nói.
“Được, chị đi đi, chị đi ra khỏi cánh cửa này tôi sẽ nói hết những chuyện xấu xa hai năm trước mà chị đã làm ở ngay chỗ này!” Cô Minh Thành nhắc đến hai năm trước gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta sẽ không bao giờ quên được hình ảnh vì một Giang Ninh Phiến mà cậu Hạng sẵn lòng chịu chết.
Trong căn cứ của tổ chức AN, cậu Hạng bị giày vò đến mức chỉ còn nửa cái mạng, kết quả người phụ nữ này còn chỉ ra cậu Hạng, ép cậu Hạng đến con đường cùng.
Vậy mà bây giờ cô vẫn sống khá tốt nhỉ.
Nghe thấy ba chữ hai năm trước này, lông mi Giang Ninh Phiến mạnh mẽ run lên.
Cô miễn cưỡng mà nở nụ cười: “Muốn đưa tôi đi đâu, đi thôi.”
“Hừ.”
Cô Minh Thành hừ một tiếng, đi thẳng về phía cầu thang.
Giang Ninh Phiến đi lên theo anh ta, dưới lầu ồn ào, trên lầu lại vắng lặng không ít.
Cô Minh Thành đưa cô vào một gian phòng nghỉ, không hề thân thiện mà nói: “Chị chờ ở đây cho tôi.”
Nói xong, Cô Minh Thành liếc nhìn cô nhiều thêm một cái cũng không muốn, xoay người rời đi, để cô ở lại một mình trong phòng nghỉ to như vậy.
Tiếng đàn dương cầm vẫn vang vọng khắp biệt thự.
Thiết bị âm thanh rất tốt, kể cả phòng ở tầng trên cũng vẫn nghe thấy được tiếng đàn dương cầm réo rắt có tiết tấu kia, nghe âm thanh này, trong lòng Giang Ninh Phiến không có cách nào thật sự bình tĩnh lại.
Cô đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn bóng tối bên ngoài, trên gương mặt xinh đẹp, là đôi mắt ảm đạm vô thần.
“Hai năm không gặp, chiến sĩ chính nghĩa sống cũng thật là dễ chịu.”
Một giọng nói gợi cảm từ tính vang lên ở sau lưng cô, tràn ngập chế giễu.
Lưng Giang Ninh Phiến cứng đờ, vài giây sau, cô mới lộ ra một nụ cười như nước chảy mây trôi, xoay người lại, bình tĩnh mà nhìn về phía người tới: “Nhờ phúc.”
Hạng Chí Viễn đứng ở cửa, mặc một chiếc áo khoác, khiến cho dáng người anh càng lộ ra vẻ xa cách.
Mắt đen âm u lạnh lẽo của anh nhìn về phía cô, trên khuôn mặt cuồng dã không có cảm xúc, anh duỗi tay đóng cửa lại, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi không có phúc cho cô nhờ.”
“…”
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến không nói được gì, chỉ có thể liều mạng mà giữ nguyên nụ cười giả vờ ở trên mặt.
Hạng Chí Viễn bước từng bước về phía cô, mang theo khí thế mạnh mẽ.
Cô cảm thấy một sự áp lực vô hình, ép cô đến nỗi ngay cả nụ cười giả cũng nặn không ra.
Anh đến gần cô, cô mới ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc ở trên người anh, mùi kiểu này không phải ngày một ngày hai là có thể tạo thành.
Nhìn dáng vẻ này hẳn là mấy năm nay, anh đã hút không ít thuốc.
“Sao, hai năm rồi, cô vẫn còn dùng thủ đoạn nằm vùng kiểu này à?” Hạng Chí Viễn lạnh lùng mà nhìn về phía cô.
“…” Anh biết hôm nay cô đang nằm vùng.
“Gã mù ham thành tích đến như vậy sao, để cho cô không ngừng bò lên trên giường đàn ông phá án?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo âm trầm, giống một lưỡi dao sắc bén quét qua làn da cô, không bị thương, nhưng lại vô cùng đau đớn.
Giang Ninh Phiến hồi lâu mới lạnh nhạt mà nói: “Không phải anh ấy, là cách tự tôi nghĩ ra.”
Chuyện này không liên quan đến An Vũ Dương, An Vũ Dương sao có thể để cho cô dùng sắc đẹp đi nằm vùng được, nhưng cách nhanh nhất để tiếp cận Hà Thiên Minh chỉ có mỗi cách này.
Đương nhiên, cô cũng đã thăm dò thử, cô có thể đối phó được Hà Thiên Minh để không bị chiếm lợi, mới nghĩ đến cách này.
“Cô cũng rất biết hy sinh bản thân đấy nhỉ.” Nghe vậy, Hạng Chí Viễn cười lạnh: “Hay là nói, cô không bò lên giường đàn ông thì sẽ thấy không thoải mái?”
...