...
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy...
Quân đội đã phái đến những bộ đội tinh nhuệ nhất, làm vậy sao anh có thể đối kháng nổi.
"Đi thôi."
Hạng Chí Viễn nắm tay cô bước lên thảm đỏ.
Lễ đường rất lớn, giống như không có điểm cuối.
Giang Ninh Phiến bị anh kéo một đường về phía trước, cô ngước mắt lên nhìn gò má anh, khuôn mặt anh tuấn quyến rũ, nụ cười rất sâu...
Một nụ cười như vậy, cô không nhẫn tâm phá hủy.
"Ninh Phiến, Ninh Phiến..."
Một tiếng hét lớn truyền tới.
Giang Ninh Phiến thu hồi tầm mắt đang đặt trên mặt Hạng Chí Viễn, thấy vợ chồng giáo sư Giang đang bị trói vào hai chiếc ghế, bị mấy tên cấp dưới đưa lên sân khấu.
Vợ chồng giáo sư Giang rõ ràng là rất sợ hãi, vừa nhìn thấy cô thì điên cuồng la hét: "Ninh Phiến cứu chúng tôi với, Hạng Chí Viễn nói muốn cắt rời chúng tôi ra, còn nói muốn moi nội tạng của chúng tôi..."
"..."
Giang Ninh Phiến nghe xong, rùng mình ớn lạnh.
"Tôi vốn muốn làm vậy." Hạng Chí Viễn nắm chặt tay cô, thâm tình nhìn chằm chằm vào cô: "Nhưng họ là ba mẹ của em, tôi thật sự sợ rằng em sẽ hận tôi cả đời."
Sao anh dám làm như vậy, sao dám để cô hận anh cả đời.
"..."
Trái tim Giang Ninh Phiến quặn thắt dữ dội.
"Đến đây." Hạng Chí Viễn kéo Giang Ninh Phiến đi về phía trước.
"Anh thật sự đồng ý vì tôi mà bỏ qua cho ba mẹ tôi sao?" Giang Ninh Phiến hỏi.
"Tôi không nói là sẽ thả."
Hạng Chí Viễn nói.
"..."
Giang Ninh Phiến nhìn anh, trái tim đau nhói vì bị kéo căng ra.
Cô Minh Thành và một tên cấp dưới đặt hai chiếc đệm hỉ màu đỏ trước mặt vợ chồng giáo sư Giang.
Giang Ninh Phiến bị Hạng Chí Viễn kéo mạnh quỳ xuống.
Hai người quỳ thẳng người trước mặt vợ chồng giáo sư Giang...
Giống như một cặp vợ chồng mới cưới, quỳ gối trước mặt cha mẹ, mong được chúc phúc.
"Anh, anh muốn làm gì?"
Vợ chồng giáo sư Giang bị Hạng Chí Viễn giam cầm nhiều ngày nay, nhìn thấy cảnh này đã sợ đến hồn bay phách lạc.
"Ba, mẹ."
Hạng Chí Viễn quỳ trên đệm, khuôn mặt tuấn tú, quyến rũ lộ ra vẻ nghiêm túc, vẻ ngông cuồng, lạnh lùng xa cách trên người vơi đi phần nào: "Ba mẹ tôi mất sớm, sau này hai người sẽ là ba mẹ của Hạng Chí Viễn tôi. Tôi và Tiêm Tiêm đã đính hôn, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho hai người."
"..."
Giang Ninh Phiến đờ đẫn nhìn về phía Hạng Chí Viễn, hốc mắt đỏ bừng.
Anh thật sự đồng ý?
"Trước đây tôi nghĩ, Tiêm Tiêm thích lễ đính hôn như thế nào." Hạng Chí Viễn nghiêng đầu, thâm tình nhìn gương mặt của Giang Ninh Phiến: "Tôi nghĩ, đây chính là điều em muốn."
Không cần cảnh tượng hoành tráng.
Không cần đám đông chúc mừng.
Chỉ cần có cha mẹ cô có mặt làm chứng là được.
"Tôi muốn?" Giang Ninh Phiến ngây người lặp lại lời của anh.
Hóa ra anh hiểu cô hơn cô tưởng...
Đúng.
Đây là lễ đính hôn mà cô muốn, nhưng người ngồi trên đó không phải cha mẹ ruột của cô, không phải...
Cô đã sớm không có người thân.
Cô chỉ còn lại một người mẹ mà người này sẽ không chúc phúc cho họ, những người thân thực sự của cô đã qua đời từ lâu, họ đã chết trong...
"Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, em nói gì tôi cũng nghe theo, em không thích tôi giết người, tôi sẽ không giết người; em không thích tôi bán ma túy, tôi sẽ không làm; em không thích tôi dùng cờ bạc để thao túng cuộc đời của người khác, tôi cũng đều không làm..."
Hạng Chí Viễn nhìn cô chằm chằm, nói từng chữ: "Cho dù em muốn tôi ngồi tù, tôi cũng sẽ ngồi vào đó, có được không?"
Giang Ninh Phiến kinh ngạc đến ngây người, hai mắt trợn to, không dám tin nhìn anh: "Anh đang nói gì?"
Anh đã biết gì rồi?
"Cậu Hạng, anh đang nói gì vậy?" Cô Minh Thành đứng bên cạnh cũng ngẩn người ra: "Cậu Hạng, ngày vui thế này anh không nên đùa giỡn lung tung chứ."
...