...
"Sau khi anh ta ra tù vẫn cứ luôn quấy rầy tớ, còn bắt tớ trả tiền cho anh ta!" Sở Linh Dao không nói nên lời.
"Tên khốn vô liêm sỉ này!" Mộ Minh Nguyệt cực kỳ tức giận mắng.
Mộ Minh Nguyệt mắng, bàn tay cầm cái ly dần dần dùng sức, dường như muốn bóp nát cái ly!
Sở Linh Dao thấy vậy, cô ấy giật mình, tim như muốn nhảy ra ngoài.
"Minh Nguyệt, cậu yên tâm đi, tớ sẽ không để cho Thẩm Thiên Trạch làm hại mình nữa đâu, tớ không để ý đến hắn." Sở Linh Dao trấn an Mộ Minh Nguyệt.
"Lần sau nếu anh ta lại đến tìm cậu, cứ báo cảnh sát đi." Mộ Minh Nguyệt nói: "Đối với tên cặn bã như vậy, tuyệt đối không thể mềm lòng! Cậu không thể làm theo cảm tính mà bỏ qua cho anh ta!"
Cô không hề thích con cái của Tống Thanh.
Thẩm Thiên Trạch là tên khốn nạn trong số các tên khốn nạn.
Thẩm Tư Viện là con khốn khiếp nhất trong những con khốn khiếp.
Loại gen này thật sự là không ai địch lại.
"Ừm, tớ biết rồi." Sở Linh Dao mím môi uống cà phê, cô nhìn Mộ Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, bình thường tớ hẹn cậu ra ngoài, sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa cậu và Chiến Vân Khai chứ?"
Mộ Minh Nguyệt lắc đầu: "Không có."
"Minh Nguyệt, tớ biết cậu và Chiến Vân Khai ly hôn rồi, nhưng người đàn ông như Chiến Vân Khai, thật sự khó mà tìm được, hơn nữa anh ấy chỉ một lòng vì cậu, sao cậu lại không tranh thủ tái hôn đi?"
Mộ Minh Nguyệt thẫn thờ một lát.
Cô và Chiến Vân Khai tái hôn?
Cô cũng muốn tái hôn với Chiến Vân Khai, nhưng mà không phải bây giờ.
Với cả Thẩm Tư Viện vẫn đang dây dưa với Chiến Vân Khai, cô cũng không muốn dây vào mối tình tay ba này, cho dù là Chiến Vân Khai không có cảm giác gì với Thẩm Tư Viện.
"Thời gian vui vẻ của chị em chúng ta, đừng nhắc đến đàn ông." Mộ Minh Nguyệt bưng cà phê lên tao nhã nhấp môi.
"Được, không nhắc tới bọn đàn ông đó, chúng ta ăn cơm vui vẻ." Sở Linh Dao nói xong thì bảo người phục vụ mở một chai rượu vang.
...
"Cậu chủ, hình như mợ chủ đang uống rượu với bạn thân của mợ ấy." Quản gia Trình bị Mộ Minh Nguyệt đuổi đi, nhưng mà ông ấy nghe theo lời dặn dò của cậu chủ, nấp vào một nơi nào đó bảo vệ Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt có tin tức gì thì gọi điện báo cáo.
"Hơn nữa họ ăn xong còn đi đến quán pub, có khi nào ngày mai lại đưa mợ chủ đến quán bar hay không?"
Quản gia Trình lo lắng hỏi: "Cậu chủ, mợ chủ liệu có bị dạy hư không?"
"Gửi định vị cho tôi." Chiến Vân Khai đã đứng ngồi không yên, ăn xong lại còn đến quán pub!
Đúng là tạo phản rồi!
Tuy rằng môi trường ở quán pub thanh nhã hơn một chút, nhưng cũng là nơi tốt xấu lẫn lộn. ?a chươ?g ?ha?h ?hấ? ?ại + ??? m???ye?﹒?? +
Sao anh có thể yên tâm để cô uống rượu một mình ở bên ngoài?
"Cậu chủ, gần quán pub này trước đó không lâu mới xuất hiện một vụ cướp sắc, tôi lo là..." Quản gia Trình không dám nói tiếp.
"Trước hết ông cứ quan sát, bây giờ tôi lập tức ra ngoài." Chiến Vân Khai lo lắng khi để Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc ở nhà nên thuận tiện đưa cả bọn nhóc đi.
Mỗi tay ôm một đứa.
Quản gia Trình biết cậu chủ đến, cũng coi như yên tâm rồi.
Cậu chủ thật sự rất yêu mợ chủ.
Mộ Minh Nguyệt vốn thích uống rượu, cứ động vào rượu là lại không dừng được.
Lần này uống với Sở Linh Dao đến say khướt, mà hai tên thanh niên bên cạnh đang chờ thời cơ, nhìn thấy hai người đẹp dáng người nóng bỏng say đến mê man bất tỉnh.
"Hai cô em này hấp dẫn đấy, y như quả đào chín vậy, thật muốn ăn một miếng."
"Khí chất này vừa nhìn là đã thấy rất chất lượng rồi!"
"Chúng ta đúng là gặp may, nghe nói ở quán pub nhiều người đẹp, vừa đến đã gặp rồi! Chúng ta đi tán tỉnh bọn họ, đưa đến khách sạn chơi đùa một lát!"
"Được! Tao cũng là lần đầu tiên được chơi món hàng tốt như vậy."
Hai tên khốn vuốt cằm nói từng câu từng chữ một cách thô tục.
Bọn chúng nói xong thì cưỡng ép lôi Sở Linh Dao đi.
Sở Linh Dao vốn không có chút sức lực nào, cho nên lúc bị người ta kéo đi, tưởng là Mộ Minh Nguyệt kéo cô thì say xỉn nói: "Minh Nguyệt, chúng ta về nhà uống tiếp."
"Được, anh trai đưa em về nhà uống thứ hấp dẫn hơn có được không?” Tên lưu manh nhìn thấy cái cổ trắng ngần của Sở Linh Dao, nuốt nước bọt, thậm chí là nhịn không được mà cúi xuống hôn mạnh một cái.
Sở Linh Dao cảm giác có chỗ không đúng, mở to mắt nhìn thấy một tên đàn ông vùi đầu vào cổ cô ấy. Cô ấy sợ tới mức giật nảy mình, đẩy tên đó ra.
"Anh làm gì đấy? Tránh ra cho tôi!"
"Minh Nguyệt, cứu tớ!" Sở Linh Dao kêu cứu.
Mộ Minh Nguyệt nghe Sở Linh Dao kêu cứu, cô lập tức đứng dậy mở to mắt, mơ mơ màng màng thấy Sở Linh Dao bị người ta xâm phạm.
Cô cầm chai rượu bên cạnh, muốn tiến lên.
Mà tên lưu manh bên cạnh lại bước đến ôm lấy thắt lưng Mộ Minh Nguyệt.
Lúc ôm eo Mộ Minh Nguyệt, tên đó run cả người lên, lập tức mắng một câu: "Đây là vòng eo sao? Tao dùng lực chạm một chút là gãy rồi!"
Vòng eo con ong và cái hông mảnh mai này, đúng là mộng đẹp nhân gian!
Lúc tên lưu manh đang muốn cởi quần áo của Mộ Minh Nguyệt trước mặt mọi người, Mộ Minh Nguyệt xoay chai rượu trong tay, ném mạnh vào đầu tên lưu manh đó.
Lực mạnh như muốn đánh vỡ cái đầu chó của tên đó.
"A!"
Tên lưu manh kêu lên thảm thiết.
"Mẹ nó! Con khốn này, dám đánh ông đây! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ăn mặc lẳng lơ như vậy không phải muốn bị đàn ông chơi sao? Xem ra ông đây không dạy cho cô một bài học thì cô không biết ông đây lợi hại bao nhiêu!"
Nói xong tên đàn ông cũng không quan tâm máu chảy ròng ròng trên đầu, muốn lôi Mộ Minh Nguyệt đi ra ngoài.
Tên đó muốn lôi Mộ Minh Nguyệt đến khách sạn bên ngoài thuê phòng.
"Buông ra!" Mộ Minh Nguyệt nhìn cánh tay đầy máu của tên đàn ông trên làn da cô, cảm thấy thật buồn nôn.
Vậy mà lại dám có ý đồ với cô.
Mộ Minh Nguyệt cũng đã lâu không hoạt động gân cốt, trước kia mỗi lần gặp loại chuyện này, đều là Chiến Vân Khai đúng lúc chạy tới giúp cô xử lý.
Lần này cô muốn đập chết hai tên khốn này.
"Người đẹp, tôi sẽ không thả!" Tên lưu manh đã cảm thấy trước mắt lảo đảo, hôm nay không chơi được người phụ nữ này thì anh ta phải chịu thiệt rồi!
"Vậy chúng ta đi vào hẻm nhỏ chơi, bên đó kích thích hơn. Anh bảo bạn anh buông bạn tôi ra, chúng tôi đi theo các anh đến đó." Mộ Minh Nguyệt bắt đầu sắp xếp.
Tên lưu manh vừa nghe xong, biết các cô sợ, lúc này cũng là t*ng trùng lên não, nghe nói có thể đến hẻm nhỏ chơi, nghĩ đến đã thấy kích thích, lập tức bảo anh em của mình dừng tay.
"Cô thật sự phối hợp với chúng tôi?" Tên lưu manh bịt miệng vết thương hỏi.
"Đúng vậy, anh và anh em của anh, cùng nhau lên, có phúc cùng hưởng." Mộ Minh Nguyệt nhếch môi nói.
Tên lưu manh nghe Mộ Minh Nguyệt nói, mắt sáng rỡ: "Quả nhiên là người phụ nữ phóng đãng! Hôm nay chúng tôi chơi chết cô!"
"Được, vậy cứ chơi chết đi." Mộ Minh Nguyệt nghĩ thầm, ai chơi chết ai còn chưa biết.
Sở Linh Dao bên kia không biết tình hình, nhưng nghe thấy Mộ Minh Nguyệt nói vậy, vội vàng vọt tới bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Minh Nguyệt, chúng ta tranh thủ đi báo cảnh sát đi!"
"Có tớ ở đây." Mộ Minh Nguyệt cho Sở Linh Dao một ánh mắt an tâm.
Sở Linh Dao run lẩy bẩy cả người, hoàn toàn say xỉn.
Ai biết được đi uống rượu còn có thể gặp lưu manh chứ!
...