...
"Cậu Hạng?"
Nghe được tiếng động, Cô Minh Thành quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Hạng Chí Viễn tái nhợt quỳ trên mặt đất, cười đến đáng sợ. Anh ta lập tức không rét mà run, không nhịn được đi lên phía trước hỏi: "Cậu Hạng, anh sao thế?"
"Chết khi nào?" Hạng Chí Viễn hỏi, giọng nói không có ngữ điệu lên xuống lại có chút khàn khàn.
"À, còn chưa chết, tôi cho người đưa chị Phiến ra căn phòng phía sau, buổi tối dễ xử lý, cô ấy..."
Cô Minh Thành còn chưa nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy Hạng Chí Viễn đứng lên, bước xa vọt tới.
"Lái xe! Đi bệnh viện!"
Hạng Chí Viễn xốc tấm vải trắng, bế Giang Ninh Phiến đang hấp hối từ cáng cứu thương lên rống to, ánh mắt dữ tợn: "Nhanh đi!"
Mấy tên đàn em chưa từng thấy cậu Hạng thế này, đều trợn tròn mắt, ngẩn người vội vàng chạy ra bên ngoài: "Vâng, chúng tôi lập tức đi chuẩn bị xe."
Hạng Chí Viễn ôm Giang Ninh Phiến vào trong lòng rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Cô đã mất đi ý thức, cả người ướt nhẹp, nước đọng và máu tươi trộn lẫn ở trước ngực, trên gương mặt xinh đẹp chỉ còn lại hai màu là trắng bệch và đỏ tươi, mùi máu tươi đậm đến gay mũi.
Thế này không khác gì đã chết.
Nhìn máu của cô từng chút từng chút tiếp tục chảy ra, Hạng Chí Viễn không khỏi tăng tốc bước chân.
"Cậu Hạng." Sau khi Cô Minh Thành hết khiếp sợ vội vàng đuổi theo nói: "Cậu Hạng, để tôi ôm cho, vừa nãy chị Phiến bị rót quá nhiều nước, đến mức cô ấy... cô ấy..."
Lời đằng sau anh ta khó mà mở miệng.
Bệnh thích sạch sẽ của cậu Hạng luôn rất nặng, bẩn như thế làm sao anh chịu được.
"Cút!"
Hạng Chí Viễn hung hăng nguýt anh ta.
"..." Cô Minh Thành khiếp sợ đứng tại chỗ.
Hạng Chí Viễn bước nhanh, cụp mắt nhìn người trong lòng, cắn răng mạnh mẽ mở miệng: "Giang Ninh Phiến, cho dù cô thật sự bước vào Địa Ngục, tôi cũng sẽ lôi cô ra!"
Đừng hòng chết.
Đừng mơ dễ dàng chết đi như vậy, nợ anh nhiều năm nhớ mong thì nên trả lại toàn bộ cho anh!1
Sắc trời dần dần tối.
Bệnh viện Đệ Nhất thành phố S có mười mấy người ăn mặc đồng bộ mạnh mẽ xông vào làm hành lang phòng cấp cứu chật như nêm cối, cấm bất kỳ ai tới gần.
Phô trương lớn như vậy dẫn đến một số người nhà bệnh nhân ở bên ngoài chửi mắng, thậm chí còn báo cảnh sát.
Hạng Chí Viễn ngồi ở trên ghế hành lang màu lam, lưng hơi cong, vết máu trên tay đang từ từ khô, giọng nói bên ngoài quấy nhiễu khiến anh buồn bực mất tập trung.
"Cô Minh Thành, đi giải quyết."
"Vâng, cậu Hạng." Cô Minh Thành vội vàng đi ra ngoài.
Tiếng động bên ngoài dần dần nhỏ xuống.
Mười ngón tay đan xen, đầu ngón trỏ chống trán, Hạng Chí Viễn yên lặng nhìn mặt đất hành lang bệnh viện, đèn trong phòng cấp cứu vẫn luôn sáng lên một màu đỏ đậm.
Giống lửa nóng thiêu đốt.
Sống lại.
Giang Ninh Phiến, sống lại, đừng chết, cô không thể chết... Cô không thể rời khỏi sau mười năm anh tìm kiếm... Anh không chịu được.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Hạng Chí Viễn lập tức đứng lên, lưng thẳng tắp, nhìn thẳng y tá mặc đồ khử khuẩn, trong lúc nhất thời lại không hỏi ra được câu cô thế nào.
Hiện tại anh trở nên rất sợ hãi, anh sợ nghe được đáp án anh không muốn nghe.
Mười mấy năm qua, anh chưa từng sợ hãi mưa bom bão đạn.
Y tá bị ánh mắt của anh hù dọa, vô thức mở miệng: "Tôi... Tôi chỉ muốn đi lấy túi máu."
"Đến bây giờ túi máu còn chưa chuẩn bị xong sao?"
Hạng Chí Viễn cực kỳ tức giận gầm thét, chuyển mắt trừng đàn em của mình: "Đi lấy toàn bộ túi máu tương ứng của Giang Ninh Phiến ở thành phố S tới đây! Nhanh!"
...