...
Mặt Hạng Chí Viễn tím tái, rất nhanh đã lạnh nhạt nhìn cô: "Cút."
Tay anh từ cằm cô trượt xuống.
"Được."
Giang Ninh Phiến gật đầu, quay người rời đi, vừa đi một bước, tay đã bị người phía sau trói lại, người bị ấn vào tường lần nữa, gương mặt diêm dúa của Hạng Chí Viễn ép trước mặt cô, đôi mắt hung hăng trừng cô.
"..."
Giang Ninh Phiến giật mình, ổn định hơi thở.
Môi anh gần như hôn cô, cô ngây ra một lát rồi nhanh chóng giơ tay giật đi khăn tắm trên eo anh, sau đó nhìn qua giường một cái: "Chuông Nhỏ, con thức rồi?"
"..."
Hạnh Chí Viễn nghe vậy, hoảng loạn nhặt khăn tắm dưới đất lên nhanh chóng quấn vào, quay đầu nhìn về phía giường.
Hạng Diêu Linh vẫn nằm ngủ khò khò, không có bị làm phiền chút nào.
**!
"Giang Ninh Phiến..." Hạng Chí Viễn quay đầu gầm lên, trong lòng làm gì còn bóng dáng Giang Ninh Phiến, cô đã chạy mất rồi.
Mẹ nó, Giang Ninh Phiến, cô hay thật!
Thời gian sau này còn dài, anh xem coi ai chơi lại ai!
Giang Ninh Phiến xông ra khỏi phòng ngủ, lo sợ chạy ra ngoài, chạy thật xa, vẫn chưa hoàn hồn.
Giây phút giật đi khăn tắm của Hạng Chí Viễn, rõ ràng cô nhìn thấy sự thay đổi của cơ thể anh, xa cách hai năm, anh vẫn... với cô.
Hạng Chí Viễn.
Nói về mâu thuẫn, ai có thể mâu thuẫn hơn anh.
Đừng bao giờ rung động với cô lần nữa, đừng bao giờ.
Không khí trong lành.
Hạng Chí Viễn thay sơ mi, quần dài, thong thả ung dung đi từ trên lầu xuống, bước chân đột ngột dừng ở bậc thang nào đó, cúi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sân sau biệt thự, Giang Ninh Phiến đang đứng đó cùng một người đàn ông mặc vest đứng thẳng tắp ở đó, hai người đang nói gì đó, đầu rất gần nhau.
Song sinh dính liền à? Đứng sát vậy.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn dần dần trầm xuống.
Cô Minh Thành đi qua từ bên cạnh, thấy Hạng Chí Viễn thì lập tức cúi đầu: "Cậu chủ."
"Người đàn ông đó là ai?" Hạng Chí Viễn gọi anh ta lại.
Cô Minh Thành theo ánh mắt anh nhìn ra cửa sổ, thấy người đàn ông bên cạnh Giang Ninh Phiến, nói: "Ồ, đó là đồng nghiệp của chị Phiến, chị Phiến là trưởng, anh ta là phó, hành động bảo vệ lần này là do hai người họ phụ trách toàn bộ."
"Đuổi anh ta đi cho tôi!"
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, cất bước đi xuống.
"Hả chuyện này chúng ta không tiện nhúng tay vào, cần bên cảnh sát quyết định." Cô Minh Thành nói.
"Vậy thì qua bên cảnh sát nói cho tôi!'
Hạng Chí Viễn nói.
"Vậy lấy lý do gì?" Cô Minh Thành hỏi, muốn đuổi người cũng phải có lý do chứ.
"Không thuận mắt, vẻ ngoài khiến người ta muốn đánh, anh ta bảo vệ tôi, người khác càng muốn công kích tôi." Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, tiếp tục đi xuống cầu thang.
"..."
Lý do hay.
Cô Minh Thành thầm nghĩ.
Giang Ninh Phiến vừa bàn bạc phương án bảo vệ với đội phó xong, bên trên gọi đến một cuộc điện thoại, đội phó đã bị điều đi...
Cô rất cạn lời.
Cô hỏi thăm một chút, là do Hạng Chí Viễn đuổi người đi.
Kế đó, Hạng Chí Viễn lại không cho đồng nghiệp cô lắp máy giám sát nghe trên ghế ngồi, ai đi lắp là anh bảo Cô Minh Thành hỏi thăm mười tám đời tổ tiên người ta.
Cô sớm nghĩ đến hành động lần này sẽ không thuận lợi hoàn thành được nhưng không ngờ Hạng Chí Viễn lại gây chuyện vào ngày đầu tiên như thế.
Anh đây đâu phải cần cô bảo vệ, rõ ràng là bắt cô đến chịu tội.
Sau khi hai nữ cảnh sát khoác lác là mạnh mẽ chạy đến khóc lóc với cô là bị Cô Minh Thành mắng, cuối cùng Giang Ninh Phiến cũng không kiềm được nữa, quyết định đi nói chuyện đàng hoàng với Hạng Chí Viễn!
...