...
Vẻ mặt của cô vô cùng lạnh lùng.
“Bịch.”
Tiếng động ngã xuống rất lớn, may mắn hoàn cảnh nơi này đủ yên tĩnh…
Hạng Chí Viễn đã bất tỉnh, thơ ơ trước mọi hành động của cô.
Giang Ninh Phiến bước lên trước, vươn tay nắm lấy cổ áo của anh, đôi mắt hạnh tràn đầy phẫn nộ trợn trừng nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh, cắn răng nói: “Hạng Chí Viễn, tôi đã từng thề, một ngày nào đó anh sẽ rơi vào tay Giang Ninh Phiến tôi!”
Hạng Chí Viễn vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên cô buông tay ra, đứng thẳng người rồi hung ác giơ chân đá lên đùi anh, trả hết toàn bộ oán hận trong nửa năm qua…
Ký ức quay về cái ngày ở giáo đường ấy, anh để lại trên đùi của cô một mảng bầm tím lớn, cú đá này, cô có thể đá nặng thế nào thì nặng thế đó, ra sức đá thật mạnh lên người anh.
Nhưng đáng tiếc là cơ thể cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vốn không tặng lại nổi cú đá mà anh dành cho cô.
Chỉ như thế, sao cô có thể cam tâm.
Giang Ninh Phiến quay lại tìm kiếm khắp mọi nơi.
Trên thân cây, có mấy cành cây cực kỳ đáng chú ý.1
Giang Ninh Phiến đi qua đó, chọn ra một cành cây to áng chừng cánh tay của cô từ trong đó, sau đó từ từ đi về phía Hạng Chí Viễn nằm nửa sống nửa chết…
“Bịch.”
Cô không chút do dự đánh một đòn lên trên người anh, dưới mái tóc dài dịu dàng là một khuôn mặt đậm đặc vẻ thoải mái được trả thù.1
Nửa năm.
Nửa năm qua cô ở bên cạnh anh ép dạ cầu toàn, thần phục dưới chân anh, mỗi ngày đều chờ anh lâm hạnh giống như là gái điếm, từng bước đều luôn cẩn thận sợ đi nhầm sẽ bị đạp đến thương tích đầy người.
“Bụp.”
Lại đánh xuống một đòn.
Nếu anh không hài lòng là sẽ nhốt cô vài này không cho ăn cơm, khi anh hứng thú, mặc kệ cô có bằng lòng hay không, mặc kệ có phải cơ thể cô không khỏe hay không đều đè cô trên giường, để giải tỏa dục vọng nguyên thủy nhất của anh…
“Bịch.”
Giang Ninh Phiến dùng hết tất cả sức lực của cô tiếp tục đánh xuống để phát tiết.
Hồi ức từng cảnh từng cảnh trôi qua trước mắt, kêu gào cho cô biết nửa năm qua cô ở bên anh đã sống một cuộc sống không có tôn nghiêm thế nào.
Kêu gào… Cô suýt nữa đã bị anh làm nhục đến chết.
Tất cả sỉ nhục và ngược đãi đều là anh tặng cô.
Đây là anh nợ cô.
Không biết có phải là do công dụng thuốc mà Mục Mục Thanh Linh đưa quá tốt hay không, mà Hạng Chí Viễn bị cô đánh thành như vậy, vẫn không hề nhúc nhích, không có chút phản ứng nào, để mặc cô đánh đấm.
Giang Ninh Phiến không quan tâm mà dùng gậy gỗ đánh lên người anh, cho đến tận khi bản thân kiệt sức.
“Phù…”
Giang Ninh Phiến ném gậy gỗ sang một bên, chống lên cửa xe lau mồ hôi trên mặt, lắc cổ tay.
Cô đã đánh đến mệt nhoài, cả người giống như tan thành từng mảnh.
Nhưng Hạng Chí Viễn vẫn bất tỉnh, cả người nằm trên mặt đất trông rất thảm hại.
Cô có đánh một đòn lên mặt của anh, trên khuôn mặt thâm độc dần hiện lên một mảng bầm tím, khóe môi chảy ra một vệt máu đỏ tươi, hiện lên trên khóe môi trắng nõn của anh trông có vẻ cực kỳ kinh khủng…
Quả nhiên dáng vẻ Hạng Chí Viễn đầy thương tích trông thuận mắt hơn nhiều.
“Hạng Chí Viễn, lần này tôi tha cho anh trước.”
Giang Ninh Phiến hơi mệt mỏi nói với Hạng Chí Viễn nằm trên mặt đất, bước đến ngồi xổm xuống trước mặt anh, duỗi tay thăm dò hơi thở anh.
Hơi thở rất yếu ớt.
Nhưng ít ra chứng minh anh còn sống.
Đương nhiên cô sẽ không để anh chết dễ như vậy được, bản thân cô cũng sẽ vào tù vì có ý định giết người, điều cô cần làm là đưa anh ra trước vành móng ngựa, làm cho tất cả kế hoạch anh khổ tâm sắp xếp đều hóa thành bọt biển.
Như vậy mới là cách báo thù tốt nhất.
Một lát nữa cứ lừa anh nói có người tới đánh cướp là được, anh cũng chẳng thể làm gì cô.
...