Chương 88: Cho tôi mấy viên thuốc (1)


...

Ở một vài phương diện, Giang Ninh Phiến có chút khâm phục Mục Thanh Linh, bởi vì cô ta đủ dũng cảm và quyết đoán.

“Vậy thì trông giữ cái tư cách này của cô thật tốt đi.”

Giang Ninh Phiến lạnh lùng quay đầu nhìn về phía cô ta, bình tĩnh nói.

Đối với An Vũ Dương, cô đã không còn ý đồ không an phận kia rồi.

Ai canh giữ ở bên cạnh anh ta cũng không liên quan gì đến cô, từ trước đến giờ cô chẳng qua chỉ là kẻ đáng thương bị đối tượng mình thầm mến lợi dụng, tự lo cho bản thân cũng không xong.

“...”

Không nhìn thấy biểu cảm phát điên trên mặt Giang Ninh Phiến, Mục Thanh Linh hơi tức giận, giận đến mức dậm chân lên mặt đất.

Nhìn hành động ngây thơ của cô ta, Giang Ninh Phiến khịt mũi coi thường, cô đang định đi thì bỗng nghĩ đến một chuyện, nói: “Cho tôi mấy viên thuốc gây mê.”

“Cô muốn làm gì? Giết Hạng Chí Viễn sao?”

Mục Thanh Linh cau mày: “Vậy cũng không được, anh ta chết đi, sẽ không biết khối tài sản to lớn sau lưng anh ta bị truyền đi nơi nào.”

Hạng Chí Viễn có rất nhiều tài sản bí mật, làm thế nào cũng không mất đi được.

“Cô không nên nhiều chuyện, chuẩn bị cho tôi là được rồi.”

Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói xong, xoay người mở cửa nhà vệ sinh rời đi.

Trong lúc mở cửa, Cô Minh Thành ở ngoài nhếch môi cười với cô: “Chị Giang, nhanh trở về phòng bệnh thôi, cậu Hạng sắp trở về rồi.”

“Biết rồi.”

Giang Ninh Phiến đang định đi thì phía sau lại truyền đến giọng nói khinh thường của Mục Thanh Linh: “Kiêu ngạo cái gì, còn cho mình là đóa hoa sen trắng à, cũng không biết đã bị ngủ qua bao nhiêu lần, thật là buồn nôn.”

Giang Ninh Phiến nắm chặt bàn tay đang buông xuống bên người, móng tay cắm mạnh vào lòng bàn tay.

“Chị Giang, cô gái này đang nói chuyện với chị sao?” Cô Minh Thành nghi hoặc nhìn thoáng qua Mục Thanh Linh đang rửa tay.

“Không.”

Giang Ninh Phiến nói, giọng điệu hờ hững, nhấc chân rời đi, nhưng bàn tay nắm chặt bên cạnh vẫn chưa buông ra.

Cô Minh Thành và đám đàn em theo sát phía sau cô.

Bị Mục Thanh Linh khiêu khích như vậy, Giang Ninh Phiến không còn tâm trạng đi hít thở không khí, đi thẳng về phòng bệnh.

Cô vừa đẩy cửa ra, hương vị nồng nặc của đồ ăn xông vào mũi.

Giang Ning Phiến nhìn vào, chỉ thấy bên trong căn phòng bệnh cho thêm một chiếc bàn dài màu trắng ngà voi theo phong cách châu Âu, một bóng người cao lớn đứng ở bên cạnh bàn bận rộn, mang từng món ăn tinh tế lên, đốt ngọn nến màu hồng nhạt trên kệ xoắn ốc…

Hạng Chí Viễn.

Làm xong những việc này, Hạng Chí Viễn dùng khăn giấy lau sạch hai tay thon dài, đến cả đầu cũng không ngẩng lên, giọng điệu cưng chiều, nói: “Tiêm Tiêm, tới ăn cơm.”

“Hình như tôi vừa mới ăn xong mà?” Giang Ninh Phiến nhíu mày, đứng nguyên ở cửa, không đi vào.

“Em ăn quá ít, tôi làm một ít món khai vị cho em lần nữa.”

“Anh nói có việc chính là về nấu ăn lần nữa sao?” Giang Ninh Phiến ngạc nhiên.

“Sao thế, cảm động không?”

Hạng Chí Viễn giương mắt nhìn về phía cô, trong mắt nhấp nhô từng đợt sóng ngầm, ánh sáng lộng lẫy, khóe môi cong lên một độ cong nhất định, giọng nói rất từ tính, áo sơ mi chỉ cài ba nút, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.

Từ khi cô nằm viện tới nay, Hạng Chí Viễn như biến thành người khác, chỉ chờ cơ hội để khoe khoang nhan sắc ở trước mặt cô, thề rằng sẽ chỉnh sửa cái gọi là thẩm mỹ không bình thường của cô.

“Không.” Giang Ninh Phiến cũng không cảm kích.

Cô ăn không vào cũng là vì có anh ở đây, cho dù anh làm nhiều món hơn nữa cô vẫn thấy không ngon miệng.

Ai sẽ bị một người suýt chút nữa đã giết chết mình làm cảm động chứ?

“Tới đây.”

Hạng Chí Viễn kéo cô đến bên cạnh bàn, kéo một cái ghế ra, ấn hai vai cô để cô ngồi xuống.

Nhìn một bàn đầy món ăn nóng hổi, Giang Ninh Phiến lại cảm thấy nghẹt thở.

Cô không chịu được việc anh đến gần mình.

“Ăn.”

Hạng Chí Viễn bỏ dao nĩa bằng bạc vào trong tay cô.

“Tại sao anh phải làm những việc này?” Giang Ninh Phiến nhìn chằm chằm gương mặt yêu nghiệt kia của anh, không nhịn được hỏi.

...