...
Sau đó, Hạng Chí Viễn nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô.
Quần áo màu trắng khiến cho khuôn mặt nhỏ của cô càng thêm trắng nõn, cô lẳng lặng mà đứng ở đó, mặt trứng ngỗng, mày liễu như trăng rằm, đôi mắt thì đỏ bừng, giống như sung huyết, đỏ đến không thể tưởng tượng được, cứ như vậy ngơ ngác nhìn anh.
Dưới sống mũi cao thẳng của cô, đôi môi hơi hé ra, giống như muốn nói gì đó, nhưng bởi vì cách quá xa, Hạng Chí Viễn không nghe thấy được gì.
Là Giang Ninh Phiến.
Cô yên lặng đứng đó, giống như một bức họa dùng hạt cát vẽ nên, gió thổi qua, là sẽ tan.
“Tiêm Tiêm!”
Hạng Chí Viễn bước nhanh về phía cô, một tay ôm chặt cô vào trong lòng, đôi tay dùng hết tất cả sức lực, như hận không thể nhập cô vào trong cơ thể.
Giang Ninh Phiến bị anh ép đến mức không thở nổi.
“Cho dù có là ảo giác, thì anh cũng bắt được rồi!”
Hạng Chí Viễn ôm chặt cô, giọng điệu ngang ngược đến mức tận cùng.
“…”
Ảo giác.
Mắt Giang Ninh Phiến lại đỏ thêm vài phần.
Cô cũng hy vọng tất cả những chuyện này đều là ảo giác, tất cả đều chỉ là ảo giác mà thôi…
Nhiệt độ cơ thể trên người cô dần dần đánh thức Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn cúi đầu, vùi đầu vào giữa cổ cô thỏa thích ngửi mùi hương trên người cô, tận hưởng hơi thở chỉ thuộc về cô.
Giống như một con nghiện hết thuốc chữa cuối cùng cũng có được ma túy, được cứu rỗi.
“Cuối cùng em cũng đã trở lại.”
Thật sự trở về rồi.
Hạng Chí Viễn tỉnh táo lại, quên hết tất cả mà ôm lấy cô, bỗng dưng bế cả người cô bay lên không trung, trẻ con mà quay tròn ngay tại chỗ…
“Chuyện gì thế này?”
“Cậu Hạng làm sao vậy?”
Hạng Chí Viễn buông cô ra, một tay nâng mặt cô lên rồi cúi đầu hôn xuống, không màng tất cả mà hôn.
Mũi tên đã bắn ra không thể thu hồi lại.
Hốc mắt Giang Ninh Phiến đỏ bừng, bị bắt đón nhận nụ hôn mạnh mẽ rất có tính chiếm hữu của anh.
Hai chiếc nhẫn trên tay trái của Hạng Chí Viễn đâm đau mặt cô, môi mỏng của anh mạnh mẽ mà chà đạp môi cô, cánh môi cô bị mở ra, lưỡi nóng của Hạng Chí Viễn tiến quân thần tốc, công thành chiếm đất trong miệng cô…
Giang Ninh Phiến hơi ngửa đầu lên, Hạng Chí Viễn càng dễ dàng mà ngậm lấy môi cô điên cuồng hôn loạn.
Anh đã sớm nghiện.
“Tiêm Tiêm.” Hạng Chí Viễn vừa hôn cô vừa thấp giọng nỉ non, giọng nói gợi cảm trầm thấp, đôi mắt khóa chặt mặt cô.
Sau đó, anh lại ngang ngược mà chặn lại tất cả tiếng nói của cô, ôm chặt cô ở trong ngực không ngừng mút hôn, hai môi dính vào nhau giống như không hề chia lìa…
Giang Ninh Phiến để tùy anh hôn.
Hơi thở trên người anh nhanh chóng mà mạnh mẽ bao phủ lấy cô, khiến cho cô có giây phút quên mất sự tồn tại của chính mình, giống như chưa hề có bảy ngày xa cách này...
“Làm sao đây? Bây giờ tôi chỉ muốn lên giường với em.”
Đôi tay thon dài của Hạng Chí Viễn nâng mặt cô, cái trán thân mật mà áp lên trán cô, giọng nói trầm thấp, lộ ra tình dục không thể khống chế.
“…”
Giang Ninh Phiến ngẩn ngơ mà nhìn anh.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hạng Chí Viễn lại giống như bị ám mà hôn lên môi cô, hôn như thế nào cũng đều không thấy đủ, ngậm lấy môi lưỡi ấm áp của cô nhấm nháp mùi vị thơm ngon nhất…
Thật lâu sau, Hạng Chí Viễn mới chịu buông cô ra, tự mình an ủi nói: “Bỏ đi, buổi tối chúng ta còn rất nhiều thời gian, bây giờ đính hôn đã.”
...