Chương 397: Lời đồn vô căn cứ bay đầy thành phố


...

Bây giờ anh đang làm cái gì cô đều không thèm để ý.

Cho dù anh có dùng dao vẽ vài nhát trên người cô, cô cũng không thèm tránh ra. Cô vẫn rất lạnh lùng...

Bởi vì đối với cô mà nói thì dao của Hạng Chí Viễn chẳng đau chút nào.

Chỉ có khi để ý đến người kia thì lưỡi dao của người đó mới có thể đâm đau được.

Hạng Chí Viên đứng lên khỏi sô pha, nâng đôi chân dài lên đá văng cái bàn và ghế dựa bên cạnh.

Sự nóng nảy trong người không có chỗ để phát tiết.

Nhìn phòng khiêu vũ rộng lớn, Hạng Chí Viễn lùi về phía sau từng bước, nhìn thấy bàn ghế thì giơ chân đạp đổ, mạnh mẽ trút bỏ sự ngột ngạt trong lồng ngực.

"Giang Ninh Phiến, em chờ đó cho tôi. Tôi đau khổ, em cũng đừng mong được sống thoải mái."

Hạng Chí Viễn hung hăng giẫm lên cái bàn.

Cô dựa vào đâu...

Cô có tư cách gì mà không nhìn anh.

Cô có tư cách gì mà cười nhạo anh.

Cô có tư cách gì... mà không cần anh.

Giang Ninh Phiến biết mình hoàn toàn không thể nào ở lại cục cảnh sát được nữa.

Cả cục cảnh sát từ trên xuống dưới nhanh chóng truyền bá vụ việc xảy ra trong quán bar thành mấy chục phiên bản, tư tưởng thống nhất đều là cô có mấy chân với Hạng Chí Viễn, người đứng đầu Địa Ngục Thiên.

Giang Ninh Phiến nghĩ thầm rằng mình đã gửi đơn xin nghỉ rồi, cũng sẽ không chờ duyệt nữa mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi về nhà luôn.

Cô cất đồ của mình vào một cái thùng rồi ôm ra khỏi cục cảnh sát.

Hành lang trống vắng dài lê thê, im lặng đến nỗi không một con muỗi nào bay ra được. Đêm nay, cửa của mỗi văn phòng đều lúc đóng lúc mở...

Thỉnh thoảng có một cái đầu thò ra, tỉ mỉ liếc mắt đánh giá cô một cái sau đó lại đóng cửa về;

Thỉnh thoảng có người cố ý cầm cái cốc nước rỗng đi qua bên người cô, đoan trang nhìn mấy lần rồi sau đó tránh ra.

"Cậu nghe nhầm rồi, là Giang Ninh Phiến đang lêu lổng ở quán bar với Hạng Chí Viễn, kết quả là bị đồng nghiệp bắt gặp. Nghe nói lúc đó cô ta đang cùng Hạng Chí Viễn làm gì gì đó..."

"Không phải, là đồng nghiệp kia có một chân với Giang Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn bèn đánh đồng nghiệp kia bất tỉnh nhân sự."

"Loại đàn bà đó thật không biết xấu hổ, tự cho là có cái mặt bình hoa thế là đi khắp nơi ve vãn đàn ông, còn làm đến mức này, sao cô ta không đi làm kỹ nữ luôn đi?"

"Đúng thế, cái loại nghề nghiệp kia càng phù hợp với hạng đàn bà trác táng như cô ta hơn đó."

"..."

Giang Ninh Phiến ôm cái thùng vẻ mặt hờ hững đi ra khỏi cục cảnh sát, ngồi lên xe mình, đưa tay thắt dây an toàn nhưng cố gắng mấy lần vẫn không thắt được.

Giang Ninh Phiến bướng bỉnh tiếp tục thắt.

Càng muốn thắt càng không thắt được. Chỉ một việc đơn giản như thế mà cô cũng không làm được tốt.

Cô thả dây an toàn ra, cắm chìa khóa xe vào rồi vặn ga khởi động xe. Rõ ràng chỉ cần một động tác tra chìa khóa vào rồi vặn là được nhưng cô làm mấy lần vẫn không nổ máy thành công...

Xe không khởi động được.

Giang Ninh Phiến không ngừng xoay tròn chìa khóa xe, càng không ngừng xoay thì lại càng không thành công.

Dần dần, tầm mắt của cô trở nên mờ nhòa.

Hai hàng nước mắt ấm áp lăn dài trên gò má.

Cô khóc.

Cô thật sự không thể khống chế bản thân được nữa.

Giang Ninh Phiến rút chìa khóa xe ra vứt sang một bên rồi suy sụp cúi xuống tay mình, nước mắt rơi không kiềm chế được, càng ngày càng rơi nhiều, hoàn toàn che phủ tầm mắt cô.

Cô chẳng làm được gì cho tốt cả.

Cô còn có thể uất ức kiểu gì nữa đây. Chẳng phải cô đã đoán được trước rằng Hạng Chí Viễn sẽ trả thù cô rồi sao?

Bây giờ chẳng qua chỉ bị nhục nhã vài câu, bị người đàm tiếu sau lưng vài câu, chẳng qua chỉ là không thể ở lại làm việc ở cục cảnh sát nữa mà thôi...

Mấy thứ đó đều chẳng là gì cả.

Đều là chuyện nhỏ.

"..."

Giang Ninh Phiến nói trong lòng mình như vậy. Nước mắt cô vẫn không ngừng uất ức mãnh liệt mà ứa ra.

Cô dựa vào ghế xe, khóc một trận cho thoải mái.

...