...
“Anh ta ngông cuồng, tự phụ, ngang ngược, vênh váo tự đắc, nhưng trong nhà, anh ta chăm sóc tôi từng li từng tí, chăm sóc đến mức… đến móng tay của tôi cũng không cần tự mình cắt.” Giang Ninh Phiến thấp giọng, áp đầu lên lưng anh, hốc mắt phiếm đỏ: “Nhưng lúc bên ngoài anh ta thủ đoạn tàn nhẫn, chơi đùa tính mạng của kẻ khác trong tay, trước giờ chưa hề quan tâm người khác có phải vô tội hay không…”
Hạng Chí Viễn xoay phát người lại, đè lên hai vai cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô, xung động đến buộc miệng nói ra: “Nếu như bây giờ tôi vì em mà rời khỏi Địa Ngục Thiên thì sao?”
“...”
Giang Ninh Phiến kinh ngạc đến ngây ngốc mà nhìn anh.
Hàng mi dài bị ****.
“Tôi đã thề với ba nuôi sẽ dốc sức vì ông ấy cả đời.” Hạng Chí Viễn đưa tay nâng gò má của cô lên: “Có lẽ tôi không thể hoàn toàn thoát khỏi con đường này, nhưng tôi có thể đảm bảo với em, không giết người bừa bãi, chỉ là việc em không cho tôi làm tôi đều sẽ không làm, có được không?”
“...”
Giang Ninh Phiến ngây ngốc đứng ở đấy, giống như một tượng gỗ.
“Chỉ cần bây giờ em đồng ý với tôi một câu, tôi sẽ rời khỏi nơi quỷ quái ấy bất cứ lúc nào.” Anh ở lại cũng chỉ là muốn được nhìn cô thêm vài lần mà thôi.
Hạng Chí Viễn anh muốn thoát thân, không ai có thể ngăn cản được.
“...”
“Tiêm Tiêm, đồng ý với tôi.” Ánh mắt của Hạng Chí Viễn nóng bỏng: “Em yêu tôi.”
Dáng vẻ của anh, tựa như nhìn thấy một tia ánh sáng ban mai.
Đón lấy ánh nhìn bức thiết của anh, thật lâu Giang Ninh Phiến mới nói: “Tôi không ngăn cản anh rời khỏi.”
Cô biết, cha nuôi của anh Hạng Văn Thanh vẫn còn, thế lực của nhà họ Hạng vẫn còn.
“...”
Sự nóng bỏng trong ánh mắt của Hạng Chí Viễn nháy mắt vụt tắt.
Trong phòng tối không có điều hoà, không có cửa sổ, đến bức tường cũng tràn đầy u ám lạnh lẽo, đã định trước là sẽ chôn vùi hết mọi ấm áp.
“Tôi không thể đi cùng anh.”
Giống như khi ở khách sạn Đế Quốc, đáp án vẫn là như thế.
Tay của Hạng Chí Viễn trượt khỏi vai cô…
“Lần này lại là vì sao?” Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cô, cô.
“Không vì gì cả.” Giang Ninh Phiến chớp chớp đôi mắt chua chát, quay mặt đi, không muốn giải thích với anh, giọng của cô rất khẽ: “Tóm lại, anh hãy nhớ lấy, tôi không cản anh rời khỏi, anh muốn đi thì cứ đi.”
Không cần vì cô mà bỏ cả tài sản lẫn tính mạng của mình.
Giang Ninh Phiến vừa nói vừa bước ra ngoài, trong mắt đã không chứa nổi nhiều nước mắt như vậy nữa.
Cô sắp không giả vờ không nổi nữa rồi.
“Nếu như em không ở bên cạnh tôi, tôi có ra khỏi đó thì có ý nghĩa gì?”
Hạng Chí Viễn nói.
“...”
Có.
Anh có thể sống tiếp.
Điều này quan trọng hơn hết thảy.
Cổ tay của cô bị anh kéo về sau, Hạng Chí Viễn ôm lấy Giang Ninh Phiến từ phía sau, vòng tay qua ôm lấy bờ vai của cô, cúi đầu hôn lên mái tóc dài của cô, giọng nói gợi cảm mà thâm tình: “Tiêm Tiêm, tôi chỉ muốn sống tiếp vì em.”
“...”
Giang Ninh Phiến bị anh ôm thật chặt, đôi mắt rốt cuộc đã không gánh vác nổi nữa, nước mắt chảy xuống.
“Không nhìn thấy em, tôi sẽ chết.” Mỗi một chữ của Hạng Chí Viễn đều nặng tình chí mạng, khiến người ta tim đập loạn nhịp.
“Hạng Chí Viễn, anh không nên yêu tôi, có biết không?”
Giọng của Giang Ninh Phiến nghẹn lại.
Bọn họ đã định là không thể sống cùng nhau.
“Tôi mặc kệ.” Hạng Chí Viễn thấp giọng quát lên đầy ngang ngược.
“Tôi cũng không nên yêu anh, hoàn toàn không nên…” Giang Ninh Phiến lạc cả giọng, nước mắt rơi xuống khoé môi, để cô nếm được vị đắng chát: “Nhưng đã không kịp rồi, không kịp nữa rồi…”
Cô không thể yêu Hạng Chí Viễn.
Ngay thời khắc cô thật sự nhận ra điều này, cô đã yêu anh đến mức không còn thuốc chữa nữa.
Thân hình của Hạng Chí Viễn cứng đờ, hai tay càng thêm dùng sức mà ôm chặt cô.
Trái tim của anh đập mạnh liệt…
“Tiêm Tiêm, đây là lần đầu tiên chính miệng em thường nhận nói yêu tôi.”
...