...
Có phải anh rất biết chịu đựng không?
Bị cô đánh đến gãy xương, còn có thể chống đỡ giống như không có việc gì đến bây giờ.
"Chị Phiến, chị và cậu Hạng đi máy bay trở về, tôi lái xe về là được rồi." Đợi bác sĩ xử lý qua loa vết thương cho Hạng Chí Viễn xong, Cô Minh Thành đứng ra sắp xếp.
"Ừm."
Giang Ninh Phiến không có dị nghị, quay người muốn đi vội, sau lưng truyền đến giọng nói bất mãn của Hạng Chí Viễn: "Tiêm Tiêm, tới dìu tôi."
Cô lại muốn đi một mình.
"Cậu Hạng, tôi đến cõng anh... ok, ok, tôi không cõng là được, cậu Hạng anh đừng nhìn tôi như vậy..." Cô Minh Thành bị ánh mắt của Hạng Chí Viễn dọa sợ, xám xịt vọt sang một bên.
"Tiêm Tiêm."
Hạng Chí Viễn thề không bỏ qua.
"..."
Người đàn ông này phiền chết người.
Giang Ninh Phiến đành phải quay trở lại, để một cánh tay Hạng Chí Viễn khoác lên trên vai mình, dùng sức đỡ anh.
Hạng Chí Viễn cười nhẹ một tiếng, đột nhiên cúi thấp đầu trực tiếp hôn lên lỗ tai cô rồi hôn lên cổ cô, bờ môi mập mờ phớt qua, lưu lại nhiệt độ cực nóng.
Toàn thân Giang Ninh Phiến run lên, suýt chút không đứng vững: "Hạng Chí Viễn, anh đừng đụng vào tôi nữa."
"Chuông đâu?" Hạng Chí Viễn dán vào lỗ tai cô đột ngột hỏi.
Giang Ninh Phiến lập tức hời hợt nói: "Không cẩn thận bỏ vào trong máy giặt quần áo, hư rồi."
Đây là lời nói thật.
Có một lần cô và An Vũ Dương cãi nhau, lúc trở về giặt quần áo, trong đầu rất rối loạn, cô không lấy chuông ra mà cứ bỏ vào trong máy giặt quần áo như vậy, chiếc chuông lại không phát ra tiếng vang.
Thế là cô bỏ chiếc chuông vào ngăn kéo nhà trọ, không lấy ra đeo nữa.
"..."
Ánh mắt Hạng Chí Viễn âm u, thất vọng lóe lên một cái rồi biến mất.
Hư rồi.
Vậy đời này, anh khó có thể nghe được âm thanh sạch sẽ như vậy nữa...
May mắn người phụ nữ này còn ở bên cạnh anh.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên anh xoay người sang phía cô, tham muốn giữ lấy cực mạnh hôn lên môi cô, cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng, khảm vào trong thân thể, hôn đến cuồng nhiệt...
Mọi người bên cạnh thức thời quay lưng đi, Cô Minh Thành vội vàng móc điện thoại, mở máy ảnh ra chuẩn bị chụp ảnh.
"Bịch."
Lần thứ ba Giang Ninh Phiến không chút lưu tình đẩy Hạng Chí Viễn ngã xuống đất, sắc mặt lạnh lẽo.
Tay Cô Minh Thành run một cái.
Đèn flash sáng lên, có tiếng vang, ghi lại khoảnh khắc cậu Hạng chật vật.
Sau đó, Cô Minh Thành nhận thấy ánh mắt âm u của Hạng Chí Viễn từ sâu trong linh hồn: "Cậu còn chụp ảnh à?"
Cô Minh Thành lập tức bị dọa đến run chân...
Đêm đó, khu nội trú bệnh viện Đệ Nhất thêm một phòng ”Tình nhân”.
Tình trạng bệnh: Hạng Chí Viễn gãy xương, Giang Ninh Phiến bị thương não.1
Bên ngoài phòng, mười mấy đàn em nhất trí bao vây hành lang toàn bộ bệnh viện, bệnh nhân khác thấy tình huống nơi đây, không dám tùy tiện đi qua.
Giang Ninh Phiến mệt mỏi cả ngày, mới vừa nằm ngủ mơ mơ màng màng trên giường bệnh, chợt cảm thấy tấm chăn trên người từ từ bị xốc lên.
Cô luôn ngủ rất nông.
Hạng Chí Viễn?
Cô tiếp tục giả vờ ngủ, đôi bàn tay nhẹ nhàng đỡ hai chân của cô ra khỏi chân, đầu ngón tay ấm áp cuốn ống quần cô lên, từng chút từng chút vén lên, đầu ngón tay mập mờ lướt qua bắp chân cô, vuốt ve da thịt cô...
Chết tiệt.
Làm sao tên ngựa giống bị gãy xương còn có suy nghĩ bẩn thỉu thế này!
"Hạng Chí Viễn, anh đừng đụng vào tôi, anh có thấy kinh tởm không?"
Giang Ninh Phiến mở mắt, ngồi dậy từ trên giường, nhìn người đàn ông ở bên kia giường như nhìn một con ruồi đáng ghét.
Cái nhìn này lại làm cho cô ngây ngẩn cả người.
latđat
ngắn quá.
7
11/12/2021
Sa Ra
hóng
5
11/12/2021
...