...
Cô Minh Thành gãi đầu tóc màu trắng bạc, lẽ nào thật sự giống như lời của mấy nữ đầu bếp kia nói, chị Phiến đã bị cái kia rồi sao? Cho nên mới bị sợ hãi quá mức?
Cậu Hạng đã nói không được phép hỏi Giang Ninh Phiến bất cứ điều gì.
Vậy nhưng nói chút chuyện gì đó thì vẫn có thể đúng chứ?
Cô Minh Thành vắt hết óc suy nghĩ, bỗng nhiên hai mắt anh ta sáng lên, lại sôi nổi nói: “Đúng rồi, chị Phiến, chị có biết lúc đó trùng hợp đến thế nào không, chúng tôi gặp được một người lập dị quàng khăn quàng cổ, cô ta chạy chúng tôi đuổi, nhưng đột nhiên cô ta lại chạy mất dạng, kết quả anh Hạng lại phát hiện ra chị trong phòng chứa rác trên tầng kia... Nói ra thì, còn phải cảm ơn người lập dị quàng khăn quàng cổ kia nữa, nếu không anh Hạng cũng không tìm thấy được chị.”
“...”
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến không kiềm chế được sợ hãi, càng ôm chặt lấy mình hơn.
Chỉ có người có dây thần kinh thô như Cô Minh Thành mới cho rằng hai chuyện này không có liên quan đến nhau...
Còn với người đàn ông có tâm tư kín đáo như Hạng Chí Viễn, một khi anh bình tĩnh lại thì chắc chắn sẽ phát hiện ra sơ hở.
Làm sao có thể trùng hợp đến mức người lập dị quàng khăn quàng cổ kia vừa biến mất, cô đã xuất hiện được.
Nói không chừng, bây giờ anh đang trên đường tới tìm mình để tra hỏi.
“Chị Phiến, chị đừng cứ như thế này.” Cô Minh Thành thở dài: “Dáng vẻ này của chị khiến cho cậu Hạng đau lòng chết.”
Bỗng dưng, một loạt tiếng bước chân nặng nề từ bên ngoài truyền tới.
Thần kinh của Giang Ninh Phiến lập tức căng thẳng, sợ hãi nhìn về cửa, là Hạng Chí Viễn sao?
Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa.
Bóng người cao lớn của Hạng Chí Viễn xuất hiện ở nơi đó, bữa tối không xong nhanh đến như vậy, anh thật sự tới tra hỏi cô.
Hô hấp của Giang Ninh Phiến như ngừng lại, ngón tay nắm thật chặt đồ ngủ.
“Cậu Hạng.”
Thấy Hạng Chí Viễn đã tới, Cô Minh Thành lập tức đứng sang một bên, cúi thấp đầu xuống.
Giang Ninh Phiến nhìn anh.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn sáng rực nhìn cô, trong đôi mắt không còn sự cưng chiều của trước đó, mà là âm u lạnh lẽo.
Anh nhìn cô, từng bước từng bước đến gần cô.
Hạng Chí Viễn dừng lại ở bên mép giường, cúi người xuống, hai tay chống xuống giường, tầm mắt song song với tầm mắt của cô, chăm chú nhìn cô thật sâu, biểu cảm trên mặt âm u khó dò, không nhìn ra vui giận.
“...”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn anh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Cô thật sự sẽ chết ở trong tay của người đàn ông này sao?
“Thế nào rồi Tiêm Tiêm, tại sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?” Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn nâng tay lên, lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra ở trên mặt cô, khóe môi còn cong lên một nụ cười nhè nhẹ, trong mắt lại khôi phục vẻ cưng chiều như trước: “Tôi nói rồi, ở bên cạnh tôi, không cần phải sợ, sẽ không có bất cứ chuyện gì.”
“...”
Hạng Chí Viễn vẫn chưa phát hiện ra sao?
“Vừa rồi tôi quên mất không hỏi em muốn ăn gì.” Hạng Chí Viễn tỉ mỉ lau sạch mồ hôi cho cô nói: “Cháo thịt nạc trứng muối làm món ăn chính có được không? Tôi sẽ làm thêm cho em một ít đồ ngọt từ dâu tây.”
Vì chuyện này cho nên anh mới quay trở lại sao?
Giang Ninh Phiến gật đầu một cách cứng ngắc, trái tim giống như bị treo lên giữa không trung, lúc lên lúc xuống.
“Thật ngoan.”
Hạng Chí Viễn không keo kiệt khen ngợi, còn tặng một nụ hôn lên trên trán cô: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi tôi, tôi đi làm cho em.”
Hạng Chí Viễn tiêu sái rời đi.
“...”
Lúc này trái tim của Giang Ninh Phiến mới chậm rãi buông xuống.
Cô không biết khi nào sự ân cần lúc này của Hạng Chí Viễn sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén nhất đối với cô.
Cô cũng không biết bản thân mình có thể giả vờ ở trước mặt anh đến bao giờ...
“Chị Phiến? Chị Phiến?” Cô Minh Thành thấy Giang Ninh Phiến ngẩn người, vươn tay ra quơ quơ trước mặt của cô, bật cười hì hì hai tiếng: “Chị Phiến, cậu Hạng đã đi từ rất lâu, còn nhìn tiếp sao?”
“...”
Sự yên lặng của Giang Ninh Phiến khiến cho Cô Minh Thành rơi vào lúng túng.
Chị Phiến cứ tiếp tục như vậy sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ, có khi nào nghĩ không thông hay không? Không được, vậy thì anh ta phải trông coi người cho thật kỹ.
Rất nhanh, Giang Ninh Phiến đã phát hiện ra Cô Minh Thành có gì đó không đúng.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy Cô Minh Thành đứng ở nơi đó, hai mắt trợn trừng lên giống như đèn pha nhìn chằm chằm vào cô, qua một lúc lâu sau mới nháy mắt một lần...
...