...
“Anh Cô, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Làm sao mà tôi biết được người phụ nữ của cậu Hạng sẽ ở phòng của nữ giúp việc chứ…”
Người đàn ông bị đánh đến mức phụt máu, sợ đến mức gào thét lên.
Bình thường người giúp việc quyến rũ thả thính gì gì đó, từ trước đến nay cậu Hạng đều không quản.
Ai biết được có thể thật sự gặp phải người phụ nữ của cậu Hạng chứ…
“Tôi nhổ vào! Cậu Hạng thích chơi một vài loại “trò chơi” khác mà còn phải báo cáo với anh à? Đầu óc anh bị choáng váng à! Ai cũng dám động vào! Ai cũng dám động vào!”
Cô Minh Thành vừa mắng vừa dùng đôi giày đen đinh tán giẫm lên cơ thể người đàn ông kia.
“...”
Giang Ninh Phiến thờ ơ lạnh nhạt.
Cô Minh Thành là cấp dưới thân cận của Hạng Chí Viễn, vậy…
Giang Ninh Phiến ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Hạng Chí Viễn có vóc dáng cao lớn đang nghiêng người ở vào cửa ra vào, chiếc áo gió màu đen càng khiến anh trông gầy gò hơn, tóc ngắn làm khuôn mặt trông yêu dã mà có chút tà khí, anh cười như không cười nhìn một màn này.
Bỗng dưng Hạng Chí Viễn lười biếng dựng thẳng tay phải lên, đầu ngón tay khẽ động.
“Bằng bằng…”
Cô Minh Thành nhận được chỉ lệnh, không nói hai lời mà rút súng ra, bắn về phía hai lòng bàn tay của người đàn ông kia.
Máu tươi phun ra tại chỗ.
“A…”
Người đàn ông lưng còng bị bắn thì hét thảm đến kinh thiên động địa.
“...”
Nhìn đôi bàn tay bị bắn thành hai hố máu kia, Giang Ninh Phiến quay đầu đi, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại…
Nơi này chính là sào huyệt của Hạng Chí Viễn, những trường hợp máu tanh như này cô đều phải thích ứng dần.
Nó quá đáng sợ, cô có thể chết trước khi kịp báo thù.
“Bẩn thỉu.” Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Mang xuống.”
Giọng nói kia… Dường như đang ghét bỏ một đống rác rưởi.
“Vâng, cậu Hạng!”
Cô Minh Thành lập tức kéo người đàn ông kia xuống, còn kéo theo vết máu trải dài.
Một lúc lâu sau, Hạng Chí Viễn đi thẳng về phía cô, một tay bóp lấy cằm cô, quay mặt cô sang chỗ anh để cô nhìn anh.
Cô lạnh lùng nhìn thẳng anh, trong mắt còn có sự kiêu căng.
“Cô rất bình tĩnh.”
Hạng Chí Viễn cụp mắt liếc nhìn cô, câu trần thuật nhưng vẫn mang theo một chút hoài nghi.
Một y tá nhỏ bình thường mà thôi…
Giống như gặp phải chuyện gì cũng đều rất bình tĩnh, lúc anh giả vờ hôn mê ở trên giường cũng thấy cô tự vệ một cách hoàn mỹ ở trước mặt Cô Minh Thành, rất thú vị.
“Tính cách của tôi từ nhỏ đã như vậy.” Giang Ninh Phiến nói, vô cùng lạnh nhạt.
“Thật không?” Hạng Chí Viễn trào phúng nhếch môi: “Ít nhất thì lúc cô nằm dưới người tôi lại không như vậy.”
“Ai bị cưỡng hiếp mà còn có thể bình tĩnh chứ?”
Có bệnh à!
Giang Ninh Phiến ghét bỏ nhìn anh.
“À.” Hạng Chí Viễn đột ngột kéo cô vào lồng ngực, vững vàng giữ chặt cô, không có một chút khe hở: “Khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô thật sự làm cho tôi có cảm giác chinh phục, vậy thì… Bắt đầu từ miệng.”
Nói xong, Hạng Chí Viễn lập tức cúi đầu xuống bắt nạt môi cô, thành thạo cạy mở môi cô ra, một tay kề sát bên hông cô, khống chế cô không thể đẩy ra…1
“A…”
Giang Ninh Phiến muốn đẩy anh ra theo bản năng nhưng một giây sau, hai tay của cô lập tức buông xuống, không chống cự…
Muốn báo thù thì cô phải nhịn.
Nhẫn nhịn, tất cả mọi việc đều không chống đối anh.
Từ trong xương cốt của người đàn ông đều là hèn hạ, đối với sự thuận theo của cô, Hạng Chí Viễn tức giận nhíu mày: “Tại sao lại không làm loạn?”
“Tôi muốn tiếp tục sống.”
“Ồ?”
“Cho nên tôi sẽ làm người phụ nữ của anh, làm một người phụ nữ nghe lời.” Giang Ninh Phiến nhìn anh, nghiêm túc nói.1
Hạng Chí Viễn vẫn cứ ôm lấy cô, đôi con ngươi sâu thẳm như đang nghiên cứu.
Một lúc lâu sau, khóe môi anh nhếch lên một độ cong tà mị, trào phúng nói: “Cô nghiêm túc như vậy khiến tôi nghi ngờ không biết có phải cô yêu tôi rồi hay không?”
Giọng nói của anh giàu từ tính, nhưng vẫn mang theo sự tà mị.
Thật không hổ là đại ca của khu vực xám giữa giới hắc bạch, cái ác có cả ở bên trong lẫn bên ngoài.
...