...
Giây tiếp theo, Hạng Chí Viễn đột nhiên lao về phía An Vũ Dương, giơ đôi chân dài lên, đá vào người anh ta.
“Bịch.”
An Vũ Dương không nhìn thấy, còn chưa kịp phòng thủ thì đã bị một cước đạp ngã xuống đất, máu từ vết thương trào ra, nhuộm đỏ cả áo sơ mi của anh ta.
An Vũ Dương ngã xuống đất, nhưng vẫn muốn nắm lấy tay của Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến rút tay về.
Bàn tay của anh ta trống rỗng.
Đôi mắt như ngọc lưu ly của An Vũ Dương trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, thu tay về một cách cứng nhắc.
Vì không muốn khiến Hạng Chí Viễn hiểu lầm, cô thà hất tay anh ta ra để mặc anh ta ngã xuống...
“Không được nhúc nhích!”
Mấy chục cây súng trường cùng lúc nhắm vào Hạng Chí Viễn, nhanh chóng bao vây anh.
Hạng Chí Viễn không thèm ngó tới, anh liếc nhìn những cảnh sát và binh sĩ xung quanh, khuôn mặt quyến rũ đầy kiêu ngạo bất kham không hề quan tâm đến việc những họng súng đen kia đang nhắm vào anh.
“Ha. Các người có gan thì bắn đi! Để tôi xem ai dám giết tôi!”
Hạng Chí Viễn cười chế nhạo, anh giơ chân lên giẫm mạnh vào ngực An Vũ Dương.
“A…”
Chấn thương của An Vũ Dương càng nặng hơn.
Chiếc áo sơ mi đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn...
Đám người cầm súng cũng không dám bắn, một phần vì bị ánh mắt hung ác của Hạng Chí Viễn hù dọa, một phần vì nhất định phải bắt sống Hạng Chí Viễn, như vậy mới có thể lấy được khối tài sản khổng lồ sau lưng anh.
“Tên mù chết tiệt! Sau này nếu anh còn dám động vào cô ấy, tôi sẽ phế hết tay chân của anh, để cho anh muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Hạng Chí Viễn tiếp tục đá vào người An Vũ Dương một cách hung hăng, trút cơn tức giận ở nơi sâu nhất trong lòng mình.
Mấy người cảnh sát lao tới muốn kéo anh ra, nhưng lại bị Hạng Chí Viễn đá văng ra ngoài.
Đôi giày da của Hạng Chí Viễn hung hăng nghiền ép tay của An Vũ Dương.
An Vũ Dương bị mù, không thể nhìn thấy gì cả, ngay cả trốn cũng không có nơi nào để trốn, vì vậy anh ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng...
Cuối cùng Giang Ninh Phiến không thể nhìn nổi nữa, cô vươn tay kéo Hạng Chí Viễn ra với đôi mắt đỏ hoe: “Đừng như vậy...”
Mấy người cảnh sát không thể kéo nổi Hạng Chí Viễn, vậy mà Giang Ninh Phiến lại có thể kéo ra một cách dễ dàng.
Mọi người mở to mắt với vẻ kinh ngạc.
Cơn tức của Hạng Chí Viễn vẫn chưa nguôi ngoai, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt nhìn chằm chằm An Vũ Dương đang được đỡ dậy.
“Cậu An, cậu không sao chứ?”
Có người đỡ An Vũ Dương lên, lo lắng hỏi.
“Không sao.” An Vũ Dương bình thản chỉnh lại bộ vest: “Tôi sẽ không so đo với một con chó nhà có tang.
“Tên mù chết tiệt! Tôi giết chết anh!”
Từ trước tới nay Hạng Chí Viễn luôn nhạy cảm với từ “nhà”, cho nên anh lại muốn lao lên.
Giang Ninh Phiến dùng hai tay nắm lấy cánh tay của anh, đứng yên tại chỗ.
Cô không nói lời nào, cũng không giúp đỡ bất kỳ ai, nhưng lại quật cường ngăn cản không để Hạng Chí Viễn lao lên...
“...”
Hạng Chí Viễn rũ mắt xuống, tầm mắt nhìn về phía tay của cô, chậm rãi dời lên trên, sau đó anh nhìn về phía khuôn mặt của cô.
Trên khuôn mặt của cô đầm đìa nước mắt.
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, hèn mọn...
Rất kỳ quái.
Sống chung với nhau gần một năm, anh gần như chưa từng nhìn thấy cô khóc, nhưng đêm nay, cô khóc suốt, nước mắt cũng đã rơi thành thế này rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy cô đẹp.
Rất đẹp.
Đẹp đến nỗi anh không thể cưỡng lại được.
Anh biết, đi đến bước này, cô đã bất lực.
Sự căm hận và tức giận trên mặt Hạng Chí Viễn dần dần lắng xuống, giọng nói của anh lập tức trở nên dịu đi, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, giọng nói gợi cảm cưng chiều: “Cưng à, em vẫn luôn là người không có lương tâm, không tim không phổi, không có nước mắt, cho nên em đừng khóc nữa.”
Anh thực sự rất đau lòng.
Không phải chỉ là một tên mù thôi sao, anh không đánh nữa.
Sự cưng chiều quen thuộc, tình cảm nồng nàn chân thành quen thuộc...
Giang Ninh Phiến cụp mắt xuống, nghe giọng nói của anh, khóe miệng lại nếm được vị đắng chát của nước mắt.
“...”
Hạng Chí Viễn liếc mắt, lạnh lùng trừng mắt nhìn An Vũ Dương, sau đó đi về phía cửa chính.
...