Chương 324: Không còn nhiều thời gian rơi vào tay giặc (2)


...

Lúc này luật sư đã sợ đến mức chân mềm nhũn: "Không phải đâu ông Hạng, bây giờ anh Hạng có không còn nhiều ý chí sinh tồn nữa rồi. Không ai có thể ngăn cản một người quyết tâm đi tìm cái chết."

"Con trai của Hạng Văn Thanh tôi cũng không phải kẻ nhu nhược vì một người phụ nữ mà đòi chết đòi sống!"

Hạng Văn Thanh gầm nhẹ.

Không còn ý chí sinh tồn... đã không còn nữa rồi sao?

Vậy tạo lại đi!

"Cô à, hai cái bánh bao chiên của cô đã xong rồi đây."

Đầu đường náo nhiệt, Giang Ninh Phiến nhận lấy gói to đựng bánh bao chiên trong tay chủ quán.

Dáng người cao gầy của cô liên tục thu hút ánh mắt của người qua đường. Một mình cô đi về phía trước, trên mặt là sự cô đơn, đôi mắt không có ánh sáng.

Người trên đường xuôi qua như nước chảy, thời gian cũng vậy.

Trên thế giới này, thời gian là thứ không thể nắm bắt được nhất.

Phiên tòa cứ mở hết lần này đến lần khác. Vì sự phối hợp cực đoan của Hạng Chí Viễn nên ngày mở phiên chung thẩm đã không còn xa nữa...

Rất nhanh, Hạng Chí Viễn đã bị định tội.

Thời gian dành lại cho cô càng ngày càng ít, ôm thế nào cũng không đủ.

Mỗi lần gặp Hạng Chí Viễn, cô đều nghĩ đến câu nói gặp một lần ít đi một lần của anh.

Cô vẫn chưa yêu anh đủ;

Cô vẫn chưa hôn anh đủ;

Cô vẫn chưa... cho anh được một mái nhà.

Mùi chao bay tới trong không khí, nhất thời Giang Ninh Phiến cảm thấy cảm giác ghê miệng ập đến, buồn nôn vô cùng.

Cô đỡ lấy cột điện, mở cái túi bóng bọc bên ngoài gói bánh bao chiên ra rồi nôn vào đó.

Nhưng không nôn ra được gì cả.

Chỉ là nôn khan mà thôi.

"..."

Giang Ninh Phiến đành phải che mũi bước nhanh rời khỏi phố ăn vặt, ngăn mùi chao kia lại.

Trước kia mỗi khi ngửi thấy mùi chao cô chưa bao giờ buồn nôn, thậm chí cô còn ăn rất nhiều trước mặt An Vũ Dương, khiến An Vũ Dương phải đau đầu đến nỗi ấn huyệt thái dương.

Có thể là có liên quan đến việc gần đây cô thường hay mất ngủ.

Chỉ cần rời khỏi Hạng Chí Viễn một cái là cô không ngủ được. Mà cho dù có nằm trong lòng anh thì cô cũng sẽ gặp ác mộng.

"Ọe..."

Một cơn trào ngược lại bốc lên từ trong dạ dày. Giang Ninh Phiến khó chịu dừng lại ven đường.

Một chiếc xe có rèm che đột ngột dừng ngay bên cạnh.

Giang Ninh Phiến quay đầu, cửa kính ghế sau của chiếc xe có rèm che hạ xuống, một khuôn mặt lạnh nhạt điềm đạm xuất hiện trong tầm mắt cô.

Là An Vũ Dương.

Anh ta chậm rãi quay đầu, nâng đôi mắt không có tiêu cự lên nhìn về phía cô: "Ninh Phiến, tôi muốn đi AN, tôi đưa cô về cùng luôn."

Dứt lời, bác lái xe bước xuống mở một cánh cửa ra nói với cô: "Cô Ninh Phiến, tôi vừa thấy dáng vẻ cô hạ thắt lưng muốn nôn. Cơ thể cô không thoải mái phải không, lên xe đi."

"Tôi..."

Vốn dĩ Giang Ninh Phiến đang định từ chối, nhưng nhìn thấy chỗ này không phải vị trí đậu xe, phía sau đã có xe khác ấn còi rồi nên cô đành thôi.

Cô đi tới bước lên xe, ngồi bên cạnh An Vũ Dương.

Giữa hai người còn cách một khoảng đủ cho một người ngồi nữa.

Lái xe khởi động xe, cả đường không hề lên tiếng...

"Cô không thoải mái sao?" An Vũ Dương quay sáng, đôi mắt như ngọc lưu lý nhìn về phía cô nghiêm túc hỏi han: "Có phải gần đây sắp xếp cho cô quá nhiều công việc cần gánh vác không? Nếu là như thế thì tôi có thể...". Bạ? có biết tra?g truyệ? _ Т r U ⅿ Т r u y ệ ?.V? _

"Không cần đâu." Giang Ninh Phiến thản nhiên từ chối: "Anh biết rõ tôi thích mỗi ngày như bây giờ cơ mà."

Mỗi ngày như bây giờ bọn họ đều rất vui vẻ.

Thấy thế nào cũng không đủ.

"..."

Thích mỗi ngày như bây giờ.

Tay của An Vũ Dương giật giật, nhẹ giọng nhắc nhở cô: "Ninh Phiến, đừng càng lún càng sâu."

"Phiên tòa chung thẩm cận kề rồi, tôi còn có thể lún sâu bao lâu nữa?"

Giang Ninh Phiến nói rồi quay đầu nhìn về phía dòng xe qua lại, người đến người đi ngoài cửa sổ...

Cô đã không còn nhiều thời gian để rơi vào tay giặc nữa.

"Kết cục của Hạng Chí Viễn đã tới, cô cũng không tránh khỏi." An Vũ Dương nói.

"..."

Kết cục của cô và Hạng Chí Viễn là giống nhau. Anh chết thì cô cũng không sống nổi.

...