Chương 235: Đến cảng biển một lần nữa (1)


...

Anh cho là mình đã ngủ lâu lắm à?

"Không, tôi đột nhiên không muốn nấu nữa." Cô cũng không đói bụng: "Anh ngủ thêm đi."

"Để tôi nấu, không được bỏ bữa trưa."

Hạng Chí Viễn nói là làm.

Nhìn thấy anh vội đến mức quên cả xỏ giày, trái tim Giang Ninh Phiến đập rộn ràng, suýt chút nữa muốn nhảy khỏi cổ.

Cô không kìm được mà nhào về phía anh, vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau.

Dùng hết sức lực ôm chặt lấy anh.

Cô quay mặt sang một bên, áp má vào tấm lưng thẳng tắp của anh rồi siết chặt vòng tay, không cho anh đi.

"Sao thế Tiêm Tiêm?"

Hạng Chí Viễn bị cô đụng phải hơi nghiêng người về phía trước, nhìn xuống bàn tay trên eo mình.

Cô dùng hết sức siết chặt vòng tay, chỉ thiếu điều muốn ôm anh đến tắc thở.

"..."

Giang Ninh Phiến không nói lời nào cũng không buông tay ra, chỉ cố chấp ôm lấy anh.

Hạng Chí Viễn cưng chiều cong môi cười, đặt tay mình lên tay cô, bàn tay cô lạnh đến không ngờ...

"Tiêm Tiêm sao tay em lạnh thế?"

Hạng Chí Viễn cau mày, muốn gỡ tay cô ra, nhưng Giang Ninh Phiến vẫn ôm chặt cứng, cố chấp đến mức anh cũng không gỡ tay cô ra được.

Cảm nhận được điều gì đó không ổn, mắt Hạng Chí Viễn mờ đi: "Xảy ra chuyện gì vậy Tiêm Tiêm?"

Giang Ninh Phiến lắc đầu, dán vào lưng anh, một lúc lâu sau mới thì thầm: "Hạng Chí Viễn."

"Ừ."

"Hạng Chí Viễn." Cô nỉ non gọi tên anh.

"Ừ."

"Hạng Chí Viễn." Ba chữ lại một lần nữa phát ra từ răng và môi của cô, Giang Ninh Phiến dựa vào lưng anh, chất giọng trầm thấp như phát ra từ cổ họng: "Anh có thể đưa tôi đến cảng biển lần nữa không."

"Ha."

Nghe vậy, Hạng Chí Viễn cười thành tiếng, cưng chiều nói: "Thì ra là chuyện này? Được, tôi lập tức đưa em đến đó, quay về sẽ xem cách bài trí của khách sạn sau."

"..." Giang Ninh Phiến không nói lời nào, chỉ dựa vào lưng anh gật đầu.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên má.

Nước mắt có nhiệt độ nóng bỏng, chảy xuống khóe môi cô, vô cùng chua xót.

"Nấu bữa trưa trước đã, ăn xong tôi sẽ đưa em đi." Hạng Chí Viễn không thích chế độ ăn uống thất thường của cô.

"Không, tôi muốn đi ngay bây giờ."

Giang Ninh Phiến rất cố chấp.

"Vậy em buông tôi ra trước đã, vậy tôi mới đưa em đi được chứ." Hạng Chí Viễn nhìn đôi tay trên eo mình, giọng điệu tràn đầy vẻ cưng chiều.

"Tôi muốn ôm anh thêm một lúc nữa." Giang Ninh Phiến nói.

Cô không muốn anh quay lại nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt cô.

Giang Ninh Phiến vẫn ôm chặt anh.

Hạng Chí Viễn đứng yên ở đó, nghe lời không nhúc nhích, mặc cho cô ôm.

Căn phòng hoa lệ, chăn gối lộn xộn, Hạng Chí Viễn không đi giày, Giang Ninh Phiến lặng lẽ rơi lệ...

Hạng Chí Viễn dẫn Giang Ninh Phiến ra khỏi khách sạn Đế Quốc, tất cả cấp dưới của anh ở bên ngoài luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ.

"Đưa chìa khóa xe cho tôi."

Hạng Chí Viễn gõ cửa kính xe, lạnh lùng nói.

"Vâng, cậu Hạng." Tài xế vội vàng xuống xe, dùng hai tay đưa chìa khóa cho anh.

Giang Ninh Phiến bước lên phía trước, bối rối nhìn về phía Hạng Chí Viễn: "Anh làm gì vậy?"

"Chẳng phải em không thích có người theo chúng ta đến cảng biển hay sao?"

Hạng Chí Viễn ném mạnh chìa khóa trong tay xuống đất, dùng một tay mở cửa.

Lần đó là vì đánh anh mà...

Anh biết rất rõ nhưng vẫn không cho người đi theo? Anh không sợ cô lại âm mưu chống lại anh sao?

"Anh nhiều kẻ thù như vậy, không sợ có người đuổi theo sao?" Giang Ninh Phiến hỏi.

"Yên tâm đi, cho dù chỉ có một mình, tôi cũng có thể bảo vệ em an toàn." Hạng Chí Viễn vừa nói vừa ôm Giang Ninh Phiến lên xe.

...