Chương 351: Phản cung tại tòa (8)


...

Quả nhiên, Giang Ninh Phiến lạnh lùng trả lời: “Đương nhiên, tôi nghĩ mỗi cô gái ngồi ở đây đều sẽ không rung động với người đàn ông cưỡng hiếp cô ấy.”

Những cô gái trong hội trường lần lượt gật đầu.

“...”

Đôi tay Hạng Chí Viễn nắm chặt vành móng ngựa, ánh mắt đáng sợ trừng mắt nhìn cô, ngón tay trắng bệch: “Em nói lại lần nữa!”

“...”

Giang Ninh Phiến im lặng nhìn anh.

“Giang Ninh Phiến, em có gan thì nhìn vào mắt tôi mà nói lại lần nữa!” Hạng Chí Viễn như phát điên lên, lớn tiếng nhìn cô gào lên.

Thẩm phán gọi im lặng cũng không có ích gì.

Giang Ninh Phiến làm hài lòng anh, trừng mắt nhìn Hạng Chí Viễn, đôi mắt thản nhiên và lạnh lùng nhìn anh, trong giọng nói mềm mỏng có chút lạnh lùng tuyệt tình: “Tôi chưa từng rung động với anh, chưa từng yêu anh, tôi trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tôi biết rõ tôi đang làm gì, anh chỉ là mục tiêu nhiệm vụ của tôi mà thôi.”

Ánh mắt tuyệt tình như vậy, làm gì có chút tình yêu nào...

“Em nói dối!” Hạng Chí Viễn phát điên đá lên vành móng ngựa trước ghế bị cáo, lớn tiếng gầm lên.

“Trên tòa, nhân chúng không được nói dối, từng chữ mà tôi nói đều là thật.”

Giang Ninh Phiến nhìn gương mặt giận dữ của anh rồi nói.

Bình tĩnh.

Thản nhiên.

Ung dung.

Không có chút tình cảm nào tồn tại.

“Được.” Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vậy tôi hỏi em, rốt cuộc em có phải Tiêm Tiêm không? Rốt cuộc em có phải người mà tôi muốn tìm?”

Trên tòa không thể nói dối đúng không...

Vậy thì nói sự thật cho anh biết!

Cả phiên tòa biến thành tiết mục của hai người họ, chỉ còn sót lại cuộc đối thoại của hai người.

Giang Ninh Phiến ung dung nhìn anh: “Bây giờ tôi vừa hay nói cho anh biết, nếu như khi đó tôi không thừa nhận mình là Tiêm Tiêm, tôi đã bị anh đuổi đi rồi. Nếu như tôi không kiên quyết thừa nhận mình là Tiêm Tiêm, tôi đã bị anh ngược đãi chết từ lâu rồi. Tôi chỉ là nghĩ cách để bảo vệ bản thân mình, anh không trách được tôi.”

Tôi chỉ là muốn bảo vệ bản thân mình...

Tôi chỉ là muốn bảo vệ bản thân mình...

Hạng Chí Viễn giận dữ trừng mắt nhìn cô, lại đá vào vành móng ngựa lần nữa, phát điên lên, gào thét: “Em nói dối! Giang Ninh Phiến, em nói dối!”

Như một con thú hoang phát điên, người trong hội trường đều thấp thỏm.

Dường như Hạng Chí Viễn có thể đá vỡ vành móng ngựa xông đến giết người phụ nữ trên ghế nhân chứng bất cứ lúc nào.

“Tôi không có.”

“Mẹ nó, tôi vì em mà cả mạng cũng không cần! Em lại làm vậy với tôi?” Hạng Chí Viễn gào thét đến rát cổ, đôi mắt vô cùng đáng sợ.

“...”

Giang Ninh Phiến không để ý đến anh nữa, quay đầu nhìn thẩm phán: “Thưa thẩm phán, còn câu hỏi nào nữa không?”

“Xin bị cáo chú ý cảm xúc của mình.” Thẩm phán ngừng lại, rồi nói: “Bị cáo, anh có gì để nói với những cáo buộc của nhân chứng...”

“Tôi phủ nhận.”

Hạng Chí Viễn giận dữ trừng mắt với gương mặt thản nhiên của Giang Ninh Phiến, giọng âm trầm, ánh mắt tỏa ra lửa giận: “Bao gồm tất cả những lời trước đây tôi nói, tôi đều phủ nhận hết!”

“Hả...”

Lần này, âm thanh trong hội trường ồn ào nhất.

Mọi người đều mơ hồ.

Giang Ninh Phiến yên lặng ngồi đó, mím môi, sắc mặt bình tĩnh hơn ai hết.

Hạng Chí Viễn, cuối cùng anh cũng thức tỉnh rồi.

“Bị cáo, anh muốn phản cung?” Thẩm phán cũng ngạc nhiên: “Trước đây, anh ở phiên tòa thứ nhất, thứ hai...”

Đây là phản cung tại tòa.

“Đó là do AN ép tôi, bọn họ dùng tư hình! Tiêm cho tôi một loại thuốc, để tôi sống không bằng chết, những lời khai mà trước đây tôi nói trên phiên toàn đều trong trạng thái không tỉnh táo!”

...