Chương 288: Tiêm Tiêm của tôi là người luyện võ (5)


...

“...”

Thể lực của Giang Ninh Phiến đã dần cạn kiệt.

Lúc bắt đầu Giang Ninh Phiến là người chủ động tấn công, dần dần đổi thành phòng thủ.

Nhưng kể cả phòng thủ, cô cũng phải rất vất vả tốn sức.

Tránh né qua lại.

Đối thủ từng bước dồn ép.

Phỏng đoán hai người An Vũ Dương đã xuống đến tầng cuối, Giang Ninh Phiến cũng muốn bỏ chạy, nhưng đối phương lại đuổi theo không tha, mỗi cú đấm lại càng mạnh mẽ hơn trước.

Nếu còn tiếp tục như vậy, sức lực của cô sẽ hoàn toàn cạn kiệt, không thể trốn thoát.

Không thèm đến xỉa nữa!

Cùng lắm thì cả hai đều bị thua thiệt.

Khi đối phương tung ra một cú đấm mạnh mẽ hung hăng, Giang Ninh Phiến không tiếp tục trốn nữa mà cô quay người đối mặt với anh ta.

Đôi bàn tay mảnh khảnh nắm chặt thành nắm đấm, biến chiếc nhẫn kim cương hình dáng trứng bồ câu sắc bén của mình thành vũ khí.

Cô bất chấp tất cả, dùng tất cả sức lực tiến về phía người đối diện.

Đồng thời, cô cũng đã sẵn sàng đón nhận cú đấm của anh ta.

“...”

Nắm đấm gần như đánh vào mặt cô nhưng đột nhiên bị thu lại.

Chiếc nhẫn sắc nhọn trên ngón tay cô đã cắt mạnh vào da đối phương.

Giang Ninh Phiến ngây người, đột nhiên cô hiểu ra điều gì đó, cả người đều đứng ngây ra đó mà không tiếp tục tấn công.

“...”

Đèn ở hành lang chợt vụt sáng.

Nhấp nháy nhấp nháy.

Khuôn mặt không cảm xúc bị đèn chiếu vào rồi lại bị chôn vùi trong bóng tối.

Đột nhiên, đèn ở hành lang hoàn toàn bừng sáng hẳn lên, soi rõ từng ngóc ngách.

Giang Ninh Phiến sững sờ nhìn về phía người đàn ông cao to ở trước mặt.

Hạng Chí Viễn đứng đối diện với cô, trên khuôn mặt quyến rũ của anh không hề có sự nghi ngờ, không có sự chấn động, không có một chút biểu cảm nào. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào cô.

Ở đó có sự yên tĩnh nằm ngoài dự đoán của cô.

Trên cổ anh có một vệt máu dài do chiếc nhẫn của cô xoẹt qua.

Đây chính là chiếc nhẫn cầu hôn mà anh tặng cô.

Tất cả mọi thứ trong không gian giống như bị đóng băng lại, thời gian ngừng trôi.

Hai người đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau.

“...”

Tất cả… đều đã bị phơi bày, không cần thêm một lời nói dối nào nữa.

Hai người họ chính là người lạ thân quen nhất.

“Không ngờ rằng, Tiêm Tiêm của tôi lại là người luyện võ.”

Hạng Chí Viễn là người phá vỡ sự im lặng trước, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mỏng của anh từ từ cong lên.

Nụ cười tự giễu nhất.

Nụ cười quyến rũ mê hoặc, vô cùng nham hiểm.

“Leng keng.”

Giang Ninh Phiến ngây người nhìn anh, bàn tay buông xuống, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út đột nhiên rơi xuống.

Chiếc nhẫn lăn hai lần trên mặt đất rồi dừng lại.

Viên kim cương lấp lánh óng ánh dính đầy máu, là máu của Hạng Chí Viễn.

Hạng Chí Viễn cụp mắt nhìn chiếc nhẫn. Đôi mắt sâu thẳm của anh đỏ hoe, nhưng đôi mắt đó vẫn không có chút oán hận hay trách móc.

“Lúc nãy tôi thực sự rất muốn đánh em, nhưng tôi không nỡ.”

Giọng nói của Hạng Chí Viễn khàn đi, máu vẫn tiếp tục rỉ ra trên cổ anh.

“...”

Trong giây lát nước mắt của Giang Ninh Phiến tuôn rơi, trượt dài trên khuôn mặt trắng nõn của cô.

“Khi tôi phát hiện em là nằm vùng, tôi đã cho em cơ hội, em không nói. Tôi điều tra ra em là người của An Vũ Dương, cho em cơ hội, em vẫn không nói. Hôm nay em trở lại, mang theo quân đội đến bắt tôi hay như thế nào cũng không chịu nói thẳng với tôi.” Hạng Chí Viễn nhìn cô bằng vẻ bình tĩnh đến lạ thường.

“Anh đã biết từ sớm ư?”

Giang Ninh Phiến phát hiện ra bản thân mình cũng không quá bất ngờ.

Trong tiềm thức của cô, cô đã sớm cảm nhận được rằng, Hạng Chí Viễn đã luôn biết trước mọi chuyện.

“Nếu như trên giường của tôi có người nằm vùng mà tôi cũng không biết thì Hạng Chí Viễn tôi còn có ngày hôm nay sao?” Hạng Chí Viễn nói.

“...”

Giang Ninh Phiến ngây người nhìn anh, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn.

...