...
Giang Ninh Phiến bưng đồ ăn đến nhà ăn, nhà ăn với phòng khách thông với nhau, cô ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy An Vũ Dương đang tung Chuông Nhỏ lên cao, sau đó đỡ được, tung lên, đỡ được.
Chuông Nhỏ vui vẻ cười vang.
“Con nhìn mà xem, một gia đình không có đàn ông thì còn ra cái gì, có những thứ con không mang lại được cho Chuông Nhỏ.” Hạ Tư Duệ bưng một mâm đồ ăn đi ra, cũng thấy một màn này, đứng ở bên cạnh Giang Ninh Phiến nói.
“...”
Giang Ninh Phiến hơi giật khóe môi, không nói gì.
“Con cũng lớn lên trong một gia đình đơn thân, con xem tính cách của con kỳ cục bao nhiêu, Chuông Nhỏ đáng yêu như vậy, con đừng huỷ hoại con bé, con bé nên được lớn lên trong một gia đình bình thường.”
Hạ Tư Duệ nói.
Lại ép kết hôn.
Giang Ninh Phiến cao giọng gọi: “An Vũ Dương, Chuông Nhỏ, tới đây ăn bữa tối.”
“Được, bọn tôi đi rửa tay.” An Vũ Dương ôm lấy Chuông Nhỏ, dịu dàng nói.
“Con giúp ba rửa được không?” Chuông Nhỏ hỏi.
“Chuông Nhỏ thật chu đáo.”
Một lớn một nhỏ đi vào phòng bếp rửa tay.
Cuối cùng, bốn người ngồi vào trên bàn ăn bắt đầu dùng cơm, An Vũ Dương khó có khi tới một lần, chủ động phụ trách việc ăn cơm của Chuông Nhỏ, Chuông Nhỏ là người thuận tay trái, tay trái nho nhỏ cầm cái muỗng lùa cơm vào trong miệng nhỏ, một nửa rơi ở trên yếm đeo cổ.
An Vũ Dương lau đi cho cô bé, săn sóc cực kỳ.
“Mấy đứa cứ ăn đi, còn mẹ, có chuyện muốn nói.” Hạ Tư Duệ bỗng nhiên nói, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
“...”
Giang Ninh Phiến ngồi ở đối diện với đám An Vũ Dương, có chút đau đầu mà cúi đầu.
Lại tới nữa.
“Mẹ biết, mấy năm nay mẹ nói chuyện các con đều nghe không vào, đây là lần nói cuối cùng của mẹ.” Hạ Tư Duệ đặt đôi đũa xuống nói.
“...”
An Vũ Dương lấy đi hạt cơm trên yếm đeo cổ của Chuông Nhỏ, đưa mắt liếc nhau vơdi Giang Ninh Phiến.
Lần này giọng điệu của Hạ Tư Duệ có vẻ nặng nề hơn.
“Trải qua chuyện lần này, mẹ hiểu mẹ lớn tuổi, thật sự không lo được, sau này vẫn là tự hai đứa chăm con đi.” Hạ Tư Duệ nói.
An Vũ Dương yên lặng.
Giang Ninh Phiến nói: “Chuyện này con sẽ tự mình trông, nếu mà không được, thì cũng có thể mời bảo mẫu.”
Cô nói chưa dứt lời, vừa nói hết thì Hạ Tư Duệ cũng đã bắt đầu tức giận, trừng mắt cô nói: “Bảo mẫu là người thân à? Không thân chẳng quen thì chịu cố gắng hết mình sao, có thể mang theo tình cảm mà chăm sóc chắc?”
“...”
Giang Ninh Phiến không lên tiếng.
“Con nói xem nếu như con với An Vũ Dương mà không tốt, thì còn chưa nói làm gì, mẹ thấy hai người các con cũng khá tốt, kể cả không có quá nhiều tình yêu gì đó, thì vì con cái mà ở bên nhau cũng có làm sao?” Hạ Tư Duệ nổi giận đùng đùng mà nói: “Cũng đã sắp hai năm rồi, các con một người chưa cưới, một người chưa gả, lại không chịu kết hôn, các con muốn làm gì? Cứ để cho Chuông Nhỏ tiếp tục sống như vậy sao?”
“Mẹ, con không có ý đó.”
“Không có ý đó thì kết hôn đi!” Hạ Tư Duệ lại ép kết hôn lần nữa, giọng nói rất nặng nề.
Chuông Nhỏ thấy thế, nôn nóng mà bắt đầu ồn ào lên: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau mà.”
“Không sao đâu, bà ngoại với mẹ đang nói chuyện phiếm mà thôi.” An Vũ Dương an ủi Chuông Nhỏ.
Chuông Nhỏ vẫn còn vẻ mặt nôn nóng, tay nhỏ bỏ cái muỗng xuống không chịu ăn cơm.
Thấy Chuông Nhỏ như vậy, cơn giận của Hạ Tư Duệ hơi dịu lại, nói với cô bé: “Chuông Nhỏ, con có muốn ba với mẹ kết hôn không, cùng chăm sóc cho con?”
Kết hôn là một khái niệm gì đó rất là mơ hồ ở trong đầu của Chuông Nhỏ.
Có điều nghe thấy được chăm sóc, Hạng Diêu Linh liên tục gật đầu: “Muốn ạ muốn ạ.”
“Vậy thì con nói với ba mẹ đi, bà không ăn nữa, về phòng ngủ đây, hai đứa tự ngoan ngoãn mà nghĩ lại đi, có ai làm ba mẹ giống như hai đứa không?”
Hạ Tư Duệ đứng lên, sắc mặt không tốt mà đi vào trong phòng.
...