...
“Tên của con hay không?”
Giang Ninh Phiến cầm tờ đơn đăng ký, chỉ vào ba chữ “Hạng Diêu Linh” phía trên hỏi Chuông Nhỏ.
Chuông Nhỏ dừng tay nhỏ chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn một lúc lâu, giả vờ sâu lắng.
Giang Ninh Phiến lặng lẽ nhìn cô bé.
Một lát sau, Chuông Nhỏ không giả vờ được nữa, lập tức cười vô cùng xán lạn, vỗ tay nói: “Hay lắm, hay lắm. Mẹ, chúng ta đi chơi.”
Nói xong, Chuông Nhỏ kéo Giang Ninh Phiến đi chơi xếp gỗ.
Đối với Chuông Nhỏ, Giang Ninh Phiến có phần áy náy, cô thường làm nhiệm vụ nên sẽ có mấy ngày không về nhà với con gái, nhưng xưa nay Chuông Nhỏ đều không tức giận.
Chuông Nhỏ trời sinh lạc quan, là món quà tốt nhất ông trời cho cô.
Nhìn con gái, Giang Ninh Phiến cảm thấy có thể quên đi bất cứ phiền não nào.
Chỉ ngoại trừ….
“Mẹ, chơi cùng đi.”
“Mẹ, mẹ có yêu con không? Mẹ có yêu con không? Mẹ yêu hay không yêu nè?”
“Trên trời có thật nhiều máy ngốc nghếch…”
“Điềm Điềm và Nguyệt Nguyệt sáng hôm nay cười méo miệng.”
“…”
Cái miệng nhỏ của Chuông Nhỏ mãi mãi không ngừng lại, bi bô nói ra một đống từ, mà có vài câu Giang Ninh Phiến thật sự nghe không hiểu.
Cô chỉ có thể giả vờ chân thành lắng nghe, thỉnh thoảng hùa theo một hai tiếng, thật ra không hiểu gì cả.
Ban đêm, Giang Ninh Phiến và Chuông Nhỏ nằm trên một giường.
Chuông Nhỏ ngủ rất tùy tiện, nằm ngáy o o trông dáng vẻ hình chữ đại.
Khó khăn lắm mới dỗ Chuông Nhỏ ngủ được, Giang Ninh Phiến uống thuốc xong, đang muốn ngủ, điện thoại bỗng rung lên.
Giang Ninh Phiến vội rời giường, cầm điện thoại đi ra phòng ngủ, rón rén đóng cửa lại.
“Alô? Thế nào?”
Giang Ninh Phiến kết nối điện thoại.
Là cục cảnh sát gọi tới, không có việc gắp sẽ không gọi cho cô vào lúc này.
“Ninh Phiến, cô nhanh tới cục cảnh sát, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rời.” Đồng nghiệp dùng giọng nói hoảng hốt hét lên với cô.
“…”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, không nghĩ, thay bộ đồ thể thao gọn gàng thoải mái dễ chịu vội đi ra ngoài.
Cô suốt đêm đi tới cục cảnh sát, cả đám đều khiếp sợ trợn to hai mắt, giống như thấy khủng long Jurassic.
Giang Ninh Phiến ngừng xe lại một bên, đẩy cửa xe ra xuống xe, bước nhanh qua, sau đó cô cũng bất ngờ.
Chỉ thấy trước tòa cao ốc cục cảnh sát, Hà Giang Quân bị trói gô nằm trên mặt đất, trong miệng nhét miếng vải, hai mắt nhắm nghiền, lồng ngực đang phập phồng lên xuống thể hiện rõ vẫn còn sống, giống như đã hôn mê.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Ninh Phiến mờ mịt.
“Vừa nãy có chiếc xe đi qua, người này bị đẩy xuống, đây là phát hiện trên người anh ta.” Một nữ đồng nghiệp đi tới, đưa một phần tài liệu văn bản cho cô.
Giang Ninh Phiến nhận lấy.
Còn nhận được chuyển phát nhanh một người sống sờ sờ gửi cho cô nữa.
Giang Ninh Phiến im lặng, lật tài liệu văn bản ra, chỉ thấy bên trên đều là chứng cứ phạm tội của Hà Giang Quân, chính là chứng cứ phạm tội đơn giản tỉ mỉ đến mức không thể tưởng tượng nổi cảnh sát các cô cần biết.
Có nhiều thứ cô đều không biết, theo bên trên này nói, Hà Giang Quân có thể bị phán tù chung thân rồi.
Tại sao có thể có người làm loại chuyện như vậy?
Bỗng nhiên Giang Nhiên Phiến nhớ tới ban ngày Hạng Ninh Viễn đã nói, anh nói phải trả ân tình cho cô, nói muốn để cô được thăng chức.
Đúng, ngoại trừ Hạng Ninh Viễn, không ai có thể làm chuyện tùy tiện như thế.
“Đưa Hà Giang Quân vào, đi xin lệnh điều tra, điều tra nhà họ Hà.” Giang Ninh Phiến đưa tài liệu văn bản cho đồng nghiệp, bình tĩnh nói.
...