Chương 6: Bình thường tôi sẽ không quên


...

Không có ai đáp lại cô.

Giang Ninh Phiến vừa buộc dây áo choàng tắm vừa ngẩng đầu nhìn lại: "Tình Tình…"

Trả lời cô không phải Tình Tình, mà là tiếng nước "Rào rào"...

Bóng người lớn như vậy ngồi trên ghế sô pha bằng da thật đưa lưng về phía cô.

Nội thất ở đây đều là loại tốt nhất, toàn bộ mua từ nhà máy thủ công Italy, toát ra mùi xa hoa lãng phí của xã hội thượng lưu.

Mà lúc này.

Sau ghế sô pha lộ ra đầu tóc ngắn khoan khoái nhẹ nhàng.

Tình Tình không cao thế này, cô ta sẽ bị ghế sô pha che lại, vả lại cũng không cắt tóc ngắn gọn gàng thế kia.

Đó là một người đàn ông.

Mà người có thể ra vào phòng nữ giúp việc thoải mái... Chỉ có một, là Hạng Chí Viễn!

Chạy!

Giang Ninh Phiến lập tức chạy ra cửa, hai tay cầm tay vịn cửa kim loại liều mạng lắc.

Cửa như mọc rễ không nhúc nhích.

Tính cách cô vẫn luôn bình tĩnh, nhưng hiện tại, sự sợ hãi không nói nên lời bò lên người cô, cô hận không thể dùng chân đạp cửa...

"Làn da cô rất trắng, chắc chắn cảm giác cũng không tệ."

Giọng nam lười biếng truyền đến từ đằng sau cô, mang theo cảm giác tán tỉnh ngả ngớn.

Giang Ninh Phiến giống như con chim nhỏ bị hoảng sợ, bỗng nhiên cô xoay người, lưng dán chặt vào cửa, hoảng sợ người đàn ông trên ghế sô pha.

Vẫn là khuôn mặt diêm dúa lẳng lơ kia.

Hạng Chí Viễn ngồi tùy ý dựa vào trên ghế sô pha, hai chân thon dài mở ra, chiếc áo sơmi màu đen làm cả người anh càng lộ ra vẻ nham hiểm, tràn ngập dã tính hơn, ánh mắt rơi vào trên TV.

Trên đời này có một loại đàn ông, dù không hề làm gì, anh không nhìn mình, thì mình cũng sẽ cảm thấy sợ hãi trước đó chưa từng có.

"Anh vẫn nhớ ra tôi?"

Giang Ninh Phiến hít một hơi khí lạnh.

Cô nghĩ anh đã không nhớ ra mình.

"Đối với phụ nữ chưa tới tay... Bình thường tôi sẽ không quên." Khóe môi Hạng Chí Viễn cong lên đầy tà mị, nói đến ngay thẳng rõ ràng, trong mắt thoáng qua chút men say mông lung.

"..."

"Nửa tháng qua, tôi đều nhớ nhung... chân của cô."1

Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm TV trước mặt, ánh mắt như dã thú săn mồi, lộ ra khao khát nguyên thủy trắng trợn. Ngón cái xẹt qua môi của mình, dường như vẫn chưa thỏa mãn.

Anh đang nhìn thứ gì?

Giang Ninh Phiến dán chặt lưng vào cửa, cưỡng ép mình bình tĩnh lại, sau đó thuận theo ánh mắt anh nhìn vào TV.

Từ góc độ này, cô có thể thấy rõ trên TV đang chiếu một nơi quen thuộc.

Nhìn qua lớp cửa kính, một người phụ nữ đang tắm như ẩn như hiện, sương trắng phủ đầy, hơi thở mờ mịt mập mờ lan tỏa trong phòng tắm...

Đây rõ ràng chính là hình ảnh cô vừa mới tắm bị ghi lại.

Anh cài camera theo dõi trong phòng tắm của Tình Tình!

Từ đầu tới đuôi, mỗi một tấc mỗi một hơi thở của cô... Đều bị anh nhìn thấy.1

Sắc mặt Giang Ninh Phiến hoàn toàn trắng bệch, hô hấp bắt đầu không đều. Cơ thể không tự chủ được run rẩy, một cảm giác sỉ nhục trước nay chưa có lan tỏa khắp cả người.

"Vô liêm sỉ…"

Giang Ninh Phiến nâng… bình hoa trên hộc tủ lên đập đến chỗ Hạng Chí Viễn, khàn cả giọng.

Từ nhỏ cô đã tỉnh táo biết kiềm chế, hiện tại bị tan rã sạch sẽ.

Hạng Chí Viễn ngồi ở trên ghế sô pha, thậm chí không thay đổi tư thế ngồi. Anh hơi khoát tay là dễ bắt được bình hoa như trở bàn tay, vẻ mặt không đứng đắn và tuỳ tiện.

"Tối nhất cô nhớ kỹ một điều! Làm người phụ nữ của Hạng Chí Viễn tôi thì mắng ai cũng được, chỉ không thể mắng tôi!"

Nói xong, Hạng Chí Viễn tiện tay ném bình hoa xuống đất, quay sang lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô: "Nếu không thì kết quả không phải cô có thể gánh nổi."

Ai muốn làm người phụ nữ của anh!

"Anh có bệnh! Anh chính là đồ cặn bã hèn hạ!"1

...