...
“…”
Hạng Chí Viễn chợt ngừng lại bước chân, nghiêng mặt qua, ánh mắt cực kỳ u ám: “Cậu nói gì?”
“Cậu Hạng, nếu chị Phiến vẫn không chịu xuất hiện, vậy thì không phải buổi lễ đính hôn này sẽ thành trò cười cho người khác sao?” Cô Minh Thành nói: “Tìm người tạm thời thay thế thử đi, không phải cô bạn Mục Thanh Linh kia của chị Phiến cũng được đưa đến rồi sao, dáng người của cô ta cũng na ná với chị Phiến, có thể mặc được váy cưới…”
“Bịch!”
Hạng Chí Viễn xoay người một chân đá bay Cô Minh Thành.
“Ngậm miệng của cậu lại!” Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn anh ta từ trên cao, trong mắt bùng lên một ngọn lửa dữ dội: “Người con gái nào mà xứng mặc váy cưới của Tiêm Tiêm chứ!”
Thử thay thế.
Anh đã đợi bao nhiêu năm chỉ để thử thay thế thôi sao.
“Nhưng mà… Chị Phiến cũng đâu có mặc được.” Cô Minh Thành bất chấp mà nói.
Chị Phiến cũng đã chạy mất rồi.
Chỉ còn chưa tới một tiếng nữa, sao chị Phiến có thể mặc váy cưới vào rồi xuất hiện trên buổi lễ đính hôn được.
Sao cậu Hạng vẫn không chịu chấp nhận sự thật chứ.
“Cậu lặp lại lần nữa! Thế nào gọi là cô ấy không mặc được?”
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn giống như băng tuyết kết thành sương, lạnh lẽo chết người.
Bởi vì chị Phiến hoàn toàn không muốn mặc.
Chị Phiến cũng không hề muốn gả cho cậu Hạng...
Cô Minh Thành rất muốn một hơi nói hết ra để cho cậu Hạng tỉnh táo lại, nhưng mà cuối cùng vẫn đành phải nghẹn lại, cúi đầu nói: “Cô Minh Thành không dám.”
“Cút xuống đi!”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng trừng mắt liếc anh ta một cái, xoay người rời đi, đeo đồng hồ lên tay, sải bước nhanh đi ra bên ngoài...
Trong phòng nghỉ, chỉ còn lại Cô Minh Thành bị đá ngã ở trên mặt đất, cùng với toàn bộ váy cưới không có ai mặc trong tủ quần áo, lẻ loi mà treo ở đó…
...
Khách sạn Đế Quốc.
Trong sảnh lớn bữa tiệc chứa cả mấy ngàn người không còn chỗ ngồi, người phục vụ bưng một chai rượu vang đỏ giá hơn trăm vạn đi vào giữa bữa tiệc.
Khách khứa không giàu cũng sang, ai nấy đều có thân phận cao quý.
Có mấy vị tai to mặt lớn trêu ghẹo những nữ phục vụ ngay trước mặt mọi người, trong sảnh lớn vô cùng ồn ào.
“Cậu Hạng đến...”
Mấy tên đàn em đẩy cánh cửa lớn ra, Hạng Chí Viễn đứng ở cửa, ngước đôi mắt lạnh lẽo mà nhìn vào trong...
Trong sảnh lớn lập tức hoàn toàn yên lặng.
Ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên, bất kể thân phận lớn hay nhỏ, thế lực mạnh hay yếu, đều đứng dậy cung kính mà gọi một tiếng: “Cậu Hạng!”
Tiếng vang như sấm bên tai.
Hạng Chí Viễn lạnh nhạt gật đầu, cất bước đi vào.
Có người ngồi xuống, có người xúm lại dẻo mỏ nịnh nọt, có người tiến lên bắt chuyện làm quen…
“Cậu Hạng, chúc mừng chúc mừng, không biết bà chủ Hạng là con gái nhà ai đây?”
“Cậu Hạng, nghe nói lần trước anh thiệt hại không ít hàng, có biết là ai giở trò sau lưng chưa? Hay là để tôi tra giúp anh.”
“Cậu Hạng, hộp xì gà này tôi mua từ Châu Âu về, tốn không ít công sức đấy, mời cậu Hạng dùng thử.”
“Cậu Hạng, chỗ tôi có ít hàng muốn chuyển đến bến tàu thành phố S, không biết anh có thể đổi thử không… Thành phố S chính là đất của cậu Hạng mà.”
“…”. Truyện Đông Phương
Mọi người đều rối rít tiến lên hàn huyên.
Hạng Chí Viễn bị vây quanh ở giữa sắc mặt càng lúc càng trầm, càng lúc càng khó coi, đôi mắt đậm màu trở nên sâu thẳm, phủ kín khói mù.
Cô Minh Thành đuổi tới kịp thấy thế vội vàng cắm đám đàn em dẫn theo vào trong, mở ra một lối đi, vẻ mặt tươi cười nói: “Trước hết mời mọi người ngồi vào chỗ, buổi lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi.”
“Phải rồi, cậu Hạng, sao không thấy khách sạn treo ảnh của cô dâu nhỉ? Cậu Hạng cũng giấu cô dâu kỹ quá đó.” Có người cười nói.
Mọi người đồng loạt tán thành: “Đúng vậy, cô dâu ở đâu?”
Hạng Chí Viễn lạnh mặt đi về phía trước, cho đến khi tới bên cạnh sân khấu.
Xung quanh sân khấu toàn là màn hình led, lúc này đang phát hình ảnh vô số cánh hoa hồng màu tím đang tung bay, từ trần nhà đến sàn nhà toàn là cánh hoa bay lả tả.
...