Chương 86: - Cậu dám thắng tôi thử xem?


...

Sức ăn của Hạ Phương không quá lớn, hai chén canh nhỏ thêm non nửa bát cơm đã lưng bụng.

Tư Thành cũng vậy.

Còn lão Diêu thường ngày chỉ ăn hai bát cơm nay đã xới thêm bát thứ ba, đồng thời lùa hết tất cả các món ăn ở trên bàn vào bụng của mình.

Cuối cùng, càn quét sạch cơm nước trên bàn xong xuôi, ông cụ vẫn chưa hết thèm, la lên: “Sao hết rồi? Làm ít vậy cho ai ăn ai nhịn hả?”

Hạ Phương nở nụ cười: “Không phải thầy chê mấy món này chỉ có vẻ ngoài thôi hả? Bây giờ lại còn chê ít?”

Lão Diêu nhịn đến đỏ mặt, bỏ bát đũa xuống: “Cái con nhóc này nói gì thế hả, chẳng phải do sư phụ ăn mạnh hơn người thường chút thôi sao? Dám chê thầy mày ăn nhiều à?”

Nói xong, ông cụ lại tố khổ với Tư Thành vốn còn đang mang địch ý: “Thằng nhóc nhà họ Tư, cậu nhìn đứa đồ đệ vô lương tâm của tôi đi, mới gả ra ngoài thôi mà đã bắt đầu ghét bỏ sư phụ của nó rồi, sau này còn thế nào nữa?”

Tư Thành cười khẽ: “Sư phụ yên tâm, có ghét bỏ đến như nào đi nữa cũng sẽ không bỏ đói thầy đâu”.

Dược Cốc Tử lập tức đen mặt: “Tất nhiên tôi sẽ không bị bỏ đói rồi, đường đường là Cốc chủ của Dược Cốc, nửa đời sau có nằm không cũng chẳng cần lo về cơm áo, cần gì các cô cậu thương hại?”

Hạ Phương có chút không chịu nổi ông lão này la lối khóc lóc nên đứng dậy vừa dọn bát đũa vừa nói: “Đi rửa bát thôi, ông lão này ăn no rồi không có chuyện gì làm đó mà”.

“Cái con nhóc này quả nhiên là ghét bỏ thầy nó mà…”, Dược Cốc Tử lại làm thêm một phen ‘âm ĩ.

Hạ Phương đã sớm miễn dịch nên chẳng còn thấy ngạc nhiên, dứt khoát làm lơ ông cụ luôn.

Nhưng Tư Thành thì khác, rửa bát xong xuôi thì anh lại đến bắt chuyện với Dược Cốc Tử, mời cụ chơi cờ.

Quả nhiên chiêu này thành công ngăn lại lời than tiếng vãn của Dược Cốc Tử, nhưng lại đối lấy sự khinh bỉ của ông cụ.

“Thằng nhóc nhà họ Tư, tôi chơi cờ với cậu thì cũng được thôi, nhưng nếu thua thì hôm nay cậu khỏi mơ đến chuyện dẫn đồ đệ của ta đi nhá”.

Tư Thành cười: “Vậy nếu thắng thì sao ạ?”

Anh cứ nghĩ ông cụ sẽ nói mấy câu thoại kinh điến như: Cậu thắng được tôi à? Ai ngờ ông cụ chỉ để lại một câu: “Cậu dám thẳng tôi không?”

Tư Thành:…

Người sư phụ này đúng là khó hầu…

Hạ Phương từ lâu đã không thèm để ý hai người nữa, cô thu xếp xong xuôi thì đến kho dược liệu lựa vài loại thảo dược mình cần, sau đó lại đến hiệu thuốc bán lại.

Đợi cô xong chuyện thì đêm đã khuya.

Tư Thành và Dược Cốc Tử còn đang chơi cờ.

“Hay lắm nhóc con, cậu có can đảm thì cứ thắng tôi đi!”, Dược Cốc Tử tức giận gào lên làm Hạ Phương nghe mà sinh lòng hiếu kì.

Tới gần mới biết thì ra Dược Cốc Tử đã bị bao vây đuổi giết rất gầt gao, Tư Thành chỉ cần một nước nữa là có thế thắng.

Nhưng Tư Thành không chốt hạ phân thắng thua, mà cứ đùa giỡn xung quanh Dược Cốc Tử, làm ông cụ cứ phải giãy dụa trong vô vọng.

Mà một ván cờ như vậy, chơi từ khi vừa ăn cơm xong đến giờ đã qua mười mấy hiệp, Tư Thành chưa từng thắng lần nào, nhưng cũng chả thua một ván nào, lần nào cũng rơi vào thế hòa, nhưng Dược Cốc Tử gần như từ đầu đến cuối đều bị anh dẳt mũi đánh theo, lúc này ông cụ đã tức đến xì khói.

Thằng nhóc thối tha này không phải là người mài!

Nó là ma quỷ, là ác mai!

Hạ Phương chống nạnh, lười biếng nhìn Tư Thành vân bình tĩnh thong dong, lại nhìn sang Dược Cốc Tử đang đỏ mặt tía tai thì bật cười: “Thôi lão già đừng giãy dụa nữa, đi tẳm rồi ngủ đi!”

“Con nhóc thối ăn cây táo rào cây sung này!”, Dược Cốc Tử không đấu lại Tư Thành nên phát tiết hết bất mãn trong lòng lên Hạ Phương: “Thó xong dược liệu của tao rồi sang đây khịa luôn tao hả, lương tâm của mi không đau à?”

Ngại quá, không đau thật.

Tối hôm đó Tư Thành không rời đi, mà ở lại Dược Cốc với Hạ Phương.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Phương lại tiếp tục đi mua bán, Tư Thành thì bị Dược Cốc Tử chộp lấy bắt lao động khổ sai ở đồng ruộng.

Nhưng khiến Dược Cốc Tử tức giận là tên nhóc này dù làm việc nông cũng vần là bộ dạng tao nhã cao quý như cũ, làm ông cụ phải nghiến răng ken két.

Nhưng đúng là phải thừa nhận rằng Hạ Phương gả cho Tư Thành thì cũng miễn cưỡng xứng đôi.

Dù sao ngoại trừ Tư Thành, không còn tên đàn ông nào xứng được với đồ đệ của ông cả.

Chỉ là đồ đệ mình lao tâm khổ cực nuôi lớn lại bị người ta cưới đi mà không báo trước tiếng nào hết, trong lòng Dược Cốc Tử vẫn thấy rất khó chịu.

Tối hôm đó, Hạ Phương nhận được điện thoại của người chị em ở Kinh Thành, hẹn cô ngày mai cùng ăn một bữa cơm.

Hạ Phương suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Cô nghĩ ngày mai vừa khéo phải đi một chuyến đến bên kia, nên cũng hẹn địa điểm ở gần trường học của người chị em đó

Ăn xong cơm tối xong, lúc chuẩn bị rời đi, Dược Cốc Tử rốt cuộc cũng không giả vờ được nữa, ông khó chịu nhìn Tư Thành: “Này, thằng nhóc nhà họ Tư kia, rành rỗi thì cùng con nhỏ Hạ Phương đến đây đi, tốt nhất là mang theo hai bình rượu ngon nữa”.

“Sư phụ yên tâm, con sẽ thường xuyên dẫn Hạ Phương về thăm thầy”.

Dược Cốc Tử lại thao thao bất tuyệt nói một đổng, cuối cùng cũng tiễn họ đi trong luyến tiếc.

Dù sao đầu bếp kiêm lao động chân tay vừa miễn phí vừa cao cấp như thế cũng khó mà tìm được người thứ hai, dễ sai khiến hơn con nhỏ thối tha Hạ Phương kia nhiều.

Hạ Phương vác theo một túi lớn rồi cùng Tư Thành rời khỏi Dược Cốc.

Hai người ghé qua nhà tổ trước một chuyến, kiếm tra cho ông cụ một phen, xác định không có vấn đề gì nữa mới về biệt thự nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Phương đã bị chuông điện thoại đánh thức.

“Cục cương Phương Phương, em dậy chưa đó? Đừng quên chín giờ sáng đấy nhé, chín giờ! Không được đến muộn đâu”.

Trong điện thoại truyền đến một giọng nói hấp tấp quen thuộc, Hạ Phương móc móc lổ tai, miễn cưỡng trả lời: “Biết rồi biết rồi cục cưng ơi, em sửa soạn rồi đến liền”.

“Em nhớ mặc đồ đẹp một chút, mấy đứa học trò của chị ai cũng biết trang điểm hết, em gái của chị không thể bị bọn nó hạ thấp được!”

Hạ Phương:…

Có cần phiền đến vậy không hả?

Cô chỉ đi hỗ trợ giám sát chất lượng đất đai thôi mà.

Nhưng nhớ tới việc người nọ cũng ở đó, Hạ Phương lại cong khóe môi lên, cũng được, vậy sửa soạn một chút.

Nửa tiếng sau, Hạ Phương đã thay một chiếc váy dài tao nhã, tóc dài được bối lên cao, đeo lên khuyên tai Tư Thành tặng, thế là cô liền biến thành một tiếu thư nền nã cao quý.

Xe trong biệt thự của Tư Thành rất nhiều, Hạ Phương tùy ý chọn một chiếc Maserati màu bạc rồi phóng như bay trên đường.

Không đến nửa tiếng sau, cô dừng lại trước một trường dạy múa.

Lúc này có một chiếc BMW cũng vừa khéo đỗ sát ngay bên cạnh.

cửa xe mở ra, Hạ Oanh Oanh mặc một chiếc váy trắng tinh tế, đeo một chiếc túi nhỏ bước xuống xe, còn nói tiếng cảm ơn với người trong xe: “Cảm ơn anh Tân, sáng hôm nay có một bài kiếm tra nhỏ, buối tối tan lớp rồi tôi và Anh Đường nhất định sẽ cùng đi thăm ông Tân”.

Người trên xe gật đầu, chẳng mấy chốc đã lái xe rời đi.

Nhưng Hạ Oanh Oanh đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe kia rời đi mà vẫn chưa hoàn hồn lại.

Nhà họ Tân đúng là đỉnh, chỉ là một tài xế thôi mà đã đẹp trai khí chất đến vậy, chẳng kém cạnh gì so với Lục Anh Đường.

Nghĩ như thế, cô ta sửa sang lại mái tóc của mình một chút, đang chuẩn bị đi vào thì vô tình nhìn thấy chiếc Maserati đỗ bên cạnh.

Cô ta ước ao nhìn chiếc xe đẹp đẽ này, thấy cửa xe mở ra, bên trong có một cô gái vóc dáng thon gọn bước xuống, Hạ Oanh Oanh lại càng thêm hâm mộ.

Cô ta nghĩ đối phương chắc là cũng đến tham gia kiếm tra nên định đến bât chuyện.

Nhưng đã thấy người kia quay đầu lại nhìn mình.

...