...
Hạ Phương tiện tay vứt cái cốc thủy tinh xuống đất, lạnh lùng cười một cái: “Cái cốc này, chính là kết cục của cô.”
“Choang!” Chiếc cốc trông thì nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhưng nháy mắt nó đã vỡ tung tóe, cảnh tượng khiếp người.
Triệu Nhược Văn không kìm được run rẩy, cô ta cắn môi, nét mặt tràn ngập sợ hãi: “Sư thúc, em, em không có nói dối…”
Hạ Phương khẽ lắc đầu: “Không nói dối đúng không?”
Nói xong, cô ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra rồi gõ xoành xoạch.
Lát sau, Hạ Phương đưa điện thoại ra trước mặt Triệu Nhược Văn, cô lười biếng nói: “Xem đi, đây có phải video đợt trước cô đi bốc thuốc không?”
Triệu Nhược Văn trợn tròn mắt, hiến nhiên là cô ta không ngờ Hạ Phương còn tìm được cả cái này.
Dù sao, bình thường camera giám sát toàn chỉ lưu video trong vòng bảy ngày, bảy ngày sau
sẽ tự động cập nhật video ghi hình mới hơn.
Cô ta đi bốc thuốc từ hơn mười ngày trước, tính ra cũng khoảng nửa tháng rồi, nếu không ai đặc biệt lưu lại thì những video giám sát đó đã bị tự động cập nhật từ lâu rồi mới phải, sao lại….
Hạ Phương nhìn ra tâm tư của cô ta, cô cười nói: “Tôi không chỉ có video cô ở hiệu thuốc, video cô ăn cơm ở nhà hàng cao cấp, tôi cũng có.”
Nói xong, Hạ Phương lại cắt tiếp một cái video, trong video là hình ảnh Triệu Nhược Văn cùng Tô Tử Nguyên ởtrong nhà hàng.
Cuối cùng Triệu Nhược Văn không chịu được nữa, cô ta run rấy bò đến trước mặt Hạ Phương: “Sư thúc, em, em sai rồi, em nói, em nói hết.”
“Cô Tô biết mẹ em bị bệnh nặng, cô ta lấy mẹ em ra uy hiếp em, em mới, em mới giúp cô ta giám sát cô giáo uống thuốc. Cô ta, cô ta cũng không bảo thuốc của cô giáo có vấn đề gì, chỉ bảo em là, chỉ cần hàng ngày giám sát cô giáo uống thuốc đúng giờ là được, cô ta còn bảo em trông chừng cô giáo, đừng đế cô giáo liên lạc với ngài, chỉ có vậy thôi…”
“Lúc em quay lại lấy thuốc, đúng là em có nghe thấy người ở hiệu thuốc đang tranh cãi, một người thì bảo dùng loại thuốc này sẽ hại chết người, người kia thì bảo không nghiêm trọng đến
thế, cùng lắm là miệng vết thương lâu khỏi, không ảnh hưởng lớn, không cần lo, em cũng có truy hỏi là có chuyện gì, bọn họ chỉ nói lập lờ rồi bỏ đi, lại thêm cô Tô đã cho em món hời, nên, nên em…”
Hạ Phương nhíu mày: “Chỉ có thế?”
Triệu Nhược Văn cắn môi rồi nhìn Hạ Phương với vẻ mặt bất an: “Em, em đã nói hết những gì mình biết rồi…”
“À…”
Hạ phương cười giễu một cái, ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí sắc bén: “Nói vậy, cô không bán phương thuốc đó à?”
“Em, em…” Triệu Nhược Văn tưởng bản thân giấu đủ sâu thì sẽ không bị phát hiện.
Dù sao thì lúc đó cô ta bị gọi vào văn phòng nhỏ xong, cô ta mới bị hỏi chuyện này.
Bên ngoài có camera Hạ Phương có thể xem được, nhưng bên trong chắc chắn sẽ không có, sao…
“vẫn không nói đúng không?” Hạ Phương hừ lạnh: “Phương thuốc, dù gì cũng phải bán được mấy triệu chứ? Cô cầm số tiền đó, cô có thể yên tâm mà tiêu à?”
“Mấy, mấy triệu á?” Triệu Nhược Văn kích động mở to mắt: “Sao, sao có thể? Cái đó chỉ có ba mươi ngàn…”
Sắc mặt Hạ Phương lập tức đen như đít nồi: “Ba mươi ngàn? Ha, ha ha…”
Phương thuốc trị thương này bán một triệu tệ cũng có người điên cuồng giành giật, trợ lý này ba mươi ngàn đã bán rồi?
Phải biết rằng thuốc này đã được cô cải tiến, dùng vào không chỉ không có tác dụng phụ, hiệu quả còn cực tốt, những thuốc phố thông bên ngoài hoàn toàn không thể sánh được.
Miệng vết thương của Ngụy Thung rách ra nhiều lần, uống vào cũng có thể nhanh chóng khép lại rồi bình phục.
Tất nhiên, chỉ uống thuốc thôi là chưa đủ, Hạ Phương còn cho Ngụy Thung dùng thuốc bôi ngoài ra, phối hợp lại, mới phát huy được hiệu quả tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
...