Chương 67: Trong nhà có châu báu


...

Hạ Phương về đến nhà, vừa dọn dẹp đồ đạc vừa điều tra về nhà họ Tần ở thủ đô.

Sau đó biết được thì ra vào ngày đó sau khi bị tai nạn, Lục Anh Đường mới quen biết với Tần Thủ Văn.

Mà không khéo ở chỗ Tần Thủ Văn trùng hợp là ông lão được Hạ Phương cứu…

Nhớ đến tình huống khi đó, Hạ Phương sờ cằm, không thể nhịn cười.

Mọi người đều biết người cứu Tần Thủ Văn là một cô gái, nhưng Lục Anh Đường lại tuỳ tiện trở thành ân nhân cứu mạng của nhà họ Tần, lý do là gì?

E rằng… là Lục Anh Đường lợi dụng quan hệ giữa cô và hắn ta?

“Thú vị…”

Trình độ mặt dày của Lục Anh Đường đúng là xuất thần nhập hoá, đã đạt tới đỉnh cao luôn rồi.

Như thế cũng chỉ có thể giải thích khi nhà họ Tần ra tay giúp đỡ nhà họ Lục, bọn họ còn bày tỏ lòng thành với cả nhà họ Hạ.

Nhưng cô vốn không có ý định thật sự lật đổ nhà họ Hạ.

Trước giờ mục đích của cô luôn là lấy lại cổ phần thuộc về mình, sau đó cứu lấy Hạ Thị, chỉ thế mà thôi.

Nếu bây giờ có người chịu giúp Hạ Khánh Dương làm loạn, cô cũng không vội giải quyết nhà họ Hạ nữa.

Tạm thời cứ để Hạ Khánh Dương làm loạn trước, xem ông ta có thể gây ra rắc rối gì.

Cô nhất định phải có được Hạ Thị, nhất định phải lấy lại, chỉ xem sẽ lấy lại vào lúc nào mà thôi.

Hiện tại sức khoẻ của mẹ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cũng không cần quá nôn nóng.

Hạ Phương chuẩn bị đơn giản mấy bộ quần áo, cho vào ba lô, ngoài ra còn sửa soạn thêm một vali đồ linh tinh.

Sau khi xong chuyện, cô bận rộn trong phòng bếp đến tận bảy giờ rưỡi tối, sau khi trong phòng bếp vang lên một tiếng nổ to, cô mới ôm một cái chai nhỏ đi ra từ bên trong, trên khuôn mặt dính bẩn ướt đẫm mồ hôi là nụ cười hài lòng.

Tư Thành ở dưới tầng nghe thấy tiếng động thì vội vàng đi lên lầu, đẩy cửa đi vào, thấy phòng bếp đen kịt, anh sải bước chạy vào trong.

Không thấy Hạ Phương trong phòng bếp, còn khiến mình bị sặc khói liên tục ho khan.

“Anh vào đó làm gì?”, Hạ Phương nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp.

“Em… Em không sao thì tốt, khụ khụ…”, Tư Thành ho khan lùi ra khỏi phòng bếp, một lúc lâu sau đó mới ổn định lại được, anh nhìn về phía Hạ Phương: “Em là đang…”

“À, tôi nghĩ khoảng thời gian tiếp theo Kinh Thành sẽ không được yên bình cho lắm, nên mới chuẩn bị chút thuốc mang theo phòng thân”.

Nói xong, Hạ Phương sờ mũi: “Trong nhà không có dụng cụ chế thuốc phù hợp, nên là…”

Tư Thành dở khóc dở cười.

Cô gái này dùng nồi cơm điện để chế thuốc?

Phải biết rằng thầy luyện đan trên thế giới này rất hiếm có.

Đừng nói là dùng nồi cơm điện, dù có dụng cụ cao cấp cũng rất ít ai có thể luyện ra đan dược cao cấp.

Tư Thành nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt càng có ý thăm dò hơn: “Luyện mấy viên?”

“À…. Hai nồi cộng lại chắc được khoảng mười mấy viên”, Hạ Phương gãi đầu: “Dụng cụ không cao cấp, vừa đủ dùng là được rồi”.

Nói xong, cô ngáp một cái: “Không còn sớm nữa, tôi đi rửa mặt, anh mau chóng sửa soạn đồ đạc đi, chuẩn bị lên đường”.

Tư Thành ngây người, tận một phút sau mới hoàn hồn lại.

Dùng nồi cơm điện hai lần luyện ra được mười mấy viên đan dược?

Cô còn cảm thấy ít?

Lúc này, Tư Thành có thể xác định và khẳng định là anh nhặt được châu báu rồi.

Nhưng khi nhìn thấy phòng bếp bừa bộn, anh chỉ có thể thở dài.

Trong nhà có một châu báu là đủ rồi, anh nên ngoan ngoãn làm cây cỏ, giúp đỡ cô dọn dẹp hiện trường…



Tần Kha, cũng chính là tài xế ở hiện trường tai nạn ngày đó.

Khi nghe thấy miêu tả của Tần Thủ Văn và Lục Anh Đường, anh ta biết ngay là Lục Anh Đường lợi dụng thời cơ rồi.

Nhưng anh ta không có chứng cứ nên cũng không vạch trần Lục Anh Đường mà đặt ra mấy vấn đề với hắn ta.

Lúc gặp Tần Kha, Lục Anh Đường rất hốt hoảng.

Vì khi đó Tần Kha vẫn tỉnh, anh ta thấy Hạ Phương cứu bọn họ ra ngoài, cũng thấy hắn ta đứng bên cạnh trách mắng Hạ Phương.

Hắn ta cho rằng mình xong đời rồi.

Đúng thế, chỉ cần Tần Kha nói với Tần Thủ Văn hắn ta là một kẻ lừa đảo, thì hắn ta không chỉ mất đi những gì nhà họ Tần đã hứa cho nhà họ Lục, mà còn bị nhà họ Tần xem là kẻ thù nữa.

Hắn ta hoàn toàn không thể chịu đựng được hậu quả.

Lục Anh Đường cũng suýt sợ đến phát khóc.

Mãi đến sau khi Tần Kha nói ra mấy vấn đề với hắn ta rồi im lặng, hắn ta mới thấp thỏm đứng trong phòng bệnh, đứng ngồi không yên.

Vừa sợ Tần Kha sẽ vạch trần hắn ta vừa sợ bây giờ Tần Kha không vạch trần, nhưng vào thời khắc mấu chốt sẽ cho hắn ta một đòn chí mạng.

Cả người hắn ta bị cảm giác lo lắng sợ hãi bao trùm.

Nhưng Tần Kha lại hoàn toàn không nhắc lại chuyện ngày đó.

Cứ như đã ngầm thừa nhận không có gì nghi vấn, cũng chấp nhận sự thật hắn ta là ân nhân cứu mạng Tần Thủ Văn.

Vì thế, Lục Anh Đường bắt đầu nhắc tới Hạ Phương.

“Anh Tần Kha, hôm đó nhờ anh hợp tác với bạn gái tôi mới có thể thuận lợi cứu ông Tần và cậu Tần ra ngoài, anh bị thương nặng như thế còn có thể xả thân quên mình khiến tôi rất khâm phục”.

Tần Kha liếc Lục Anh Đường: “Anh thật sự cảm thấy thế à?”

“Đương nhiên rồi!”, Lục Anh Đường nghiêm túc gật đầu, định nịnh bợ để lấy lòng Tần Kha, giảm bớt sự nghi ngờ và thù địch của anh ta với mình.

“Tình hình lúc đó khẩn cấp, bạn gái và tôi phân công nhau cố gắng đi cứu người trước. Nhưng anh thì không hề quan tâm đến sự an toàn của bản thân, một lòng muốn cứu ông cụ và cậu chủ ra ngoài, anh vì cứu họ mà quên mất bản thân, tôi đều nhìn thấy cả”.

“Ông Tần, anh Tần Kha ít nói, không giành công, thật ra lần này anh ấy mới là đại công thần”.

Lục Anh Đường vừa nói xong, Tần Thủ Văn đã hít sâu một hơi, gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “A Kha, đúng là vất vả cho cậu quá, vết thương trên người cậu thế nào rồi?”

Tần Kha nhìn Lục Anh Đường bằng ánh mắt sắc bén, một lúc lâu sau đó anh ta mới dời mắt đi, lạnh nhạt lắc đầu với Tần Thủ Văn: “Không sao”.

Dứt lời, anh ta còn nói thêm một câu: “Nhờ có thuốc của cô gái kia, nếu không e rằng chúng ta có ít nhất hai người đã bị bao vây ở đó”.

“Ồ? Còn có chuyện này ư?”, Tần Thủ Văn nghi ngờ nhìn thoáng qua Tần Kha, sau đó lại nhìn về phía Lục Anh Đường.

Lục Anh Đường thầm nói không xong rồi, sắp lộ tẩy rồi.

Hắn ta vội vàng cười nói: “À, thì ra là thế, ông Tần, bạn gái cháu từng học một vài kiến thức hộ lý, cô ấy ra ngoài luôn có thói quen mang theo thuốc, ngày đó cũng trùng hợp mang đúng loại thuốc thích hợp với mọi người”.

“Tôi cũng rất vui vì cô ấy có thói quen tốt như thế, thời khắc mấu chốt vẫn có tác dụng”, Lục Anh Đường nói xong thì sợ Tần Kha lại nói gì đó mà hắn ta không chắc có thể trả lời được, nên vội vàng chuyển chủ đề.

Vừa nói tình hình lúc đó của ông cụ Tần nguy hiểm đến mức nào, vừa bày tỏ tai nạn kia đáng sợ ra sao, mắng chửi người gây ra coi thường mạng người.

Nhắc tới người gây ra tai nạn, Tần Thủ Văn nheo mắt, hừ lạnh một tiếng: “Đợi đi, tôi sẽ không để những người đó đắc ý quá lâu đâu”.

...