Chương 107: Cô Tân?


...

Hạ Phương đứng trước cửa thoáng cong môi.

Cô còn cứ thắc mẳc vì sao hòm qua Hạ Oanh Oanh bỗng dưng chạy tới phòng làm việc của Nguy Thung tìm cô, còn ra sức nhắc tới chuyện bệnh tình của Tân Túc với cô, không ngờ là vì điều này.

Cò thật sự đã đưa thuốc cho Hạ Oanh Oanh.

Nhưng theo lời Hạ Oanh Oanh nói lúc đó là: “Không phải lúc trước em dùng thuốc kháng sinh gì đó để chữa bệnh cho cậu chủ nhỏ Tân à? chị cho em biết, sức khoẻ của cậu chủ nhỏ Tân rất quan trọng, dùng thuốc linh tinh em không gánh nổi hậu quả đâu, bây giờ tốt nhất em nên đưa chị thuốc cho cậu ấy sử dụng lúc trước để chị đi hoá nghiệm, tốt nhất là không có vấn đề gì, nếu không tốt nhất em đừng làm liên luỵ đến nhà họ Hạ”.

Hạ Phương biết chắc chắn Hạ Oanh Oanh muốn giở trò gì đó nên muốn xem thử rốt cuộc cô ta muốn làm gì, cô thuận tay đưa thuốc cho cô ta, cũng đã nói những lời cò ta vừa thuật lại khi nãy.

Thì ra là đợi cô ở đây.

“Hạ Phương, em nói đi rốt cuộc là em có ý đồ gì, tại sao lại đưa thuốc có vấn đề cho chị? Em có biết sức khoẻ của cậu chủ nhỏ Tân quý giá đến mức nào không?”, nhìn thấy Hạ Phương đứng trước cửa, Hạ Oanh Oanh kích động hét lên: “Tốt nhất em nên cho chị và người nhà họ Tân một lời giải thích”.

Tân Túc sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, nét mặt đau đớn, bác sĩ gia đĩnh đang truyền nước cho cậu ta, cũng rất căng thẳng sử dụng các biện pháp chữa trị.

Bác sĩ kia trông có vẻ là người có kinh nghiệm, nhưng lúc này vân khá là luống cuống.

“Lúc đ’âu chị uy hiếp dụ dỗ bảo tôi đưa thuốc cũng đâu có nói như thế”, Hạ Phương lạnh lùng đi vào phòng, ngửi thấy mùi trong phòng thì nhất thời cau mày.

Cỏ đảo mắt nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại ở chổ hộp sáp thơm không có lửa ở trong góc.

“Cô thừa nhận thuốc này do cò đưa là được!”, Tân Như Sương hừ lạnh, nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt sắc bé: “Em trai tôi và cò không thù không oán, tại sao cô phải hại thằng bé?”

Hạ Phương nhìn về phía Tân Như Sương: “Tôi xin trả lại nguyên văn câu này cho cô Tân, cô và cậu chủ nhỏ Tân không thù không oán, tại sao cỏ lại phải hại cậu ta?”

“Cô nói bậy!”, Tân Như Sương kích động hét to: “Xem ra cô không chỉ muốn mượn dao giết người mà còn muốn vu oan cho tôi nữa. Vì ban đầu cô từng cứu ông nội và em trai tôi nên bây giờ cô có thể đứng ớ đây ngậm máu phun người à?”

Hạ Oanh Oanh cũng hùa theo: “Cậu chủ nhỏ Tân là em trai của cô Tân, sao cô Tân có thể hại em trai của cô ấy được? Hạ Phương, em không có chứng cứ mà nói thế là đang vu cáo người khác đấy!”

“Không phải chị nói muốn lấy thuốc của tôi đi hoá nghiệm à? Sao không đi hoá nghiệm mà lại mang đến cho cậu Tân uống vậy?”, Hạ Phương nhướn mày.

Hạ Oanh Oanh nheo mắt, sau đó cười khấy: “Em hỏi khéo lắm, chị vừa mới nhận được báo cáo hoá nghiệm của bác sĩ, chúng ta cũng xem sẽ biết đây là thứ gì”.

Nói xong, Hạ Oanh Oanh lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt Tân Kha: “Anh Tân, tôi vẩn chưa xem kết quả hoá nghiệm, các người không tin tưởng tôi, nhưng có lẽ sẽ hoàn toàn tin tưởng sự uy tín của bệnh viện trung ương Kinh Thành đúng không?”

Tân Kha nhìn thoáng qua Hạ Oanh Oanh, sau đó cầm điện thoại lên xem rồi đen mặt đưa cho Tân Thủ Văn.

Sắc mặt Tân Thủ Văn trở nên u ám: “Cô Tân, cô sẵn sàng chịu trách nhiệm với báo cáo này của mình chứ?”

Hạ Oanh Oanh nhìn thoáng qua Tân Như Sương, thấy đối phương vẩn rất dửng dưng thì càng tự tin hơn: “ông Tân, hôm qua cháu thật sự lấy được thuốc này từ chỗ em gái, lúc đó cháu vừa tìm hiếu được tình trạng sức khoẻ của cậu chủ nhỏ Tân, biết một vài loại thuốc có thế sẽ làm dịu đi tình trạng của cậu tạm thời, nhưng thực tế sẽ mang đến gánh nặng lớn hơn cho cậu ấy hoặc tạo thành hiện tượng kháng thuốc sau này”.

“Em gái cháu là một người chưa từng học về dược lý, sao có thể mang theo bên người loại thuốc có thế chữa khỏi cho cậu chủ nhỏ Tân được? Cháu vẫn luôn thấy khó hiếu, lo lắng thuốc đó có thế gây ra ánh hướng gì với cậu chủ nhỏ Tân, cho nên mới đến chồ em ấy đòi. Không ngờ khi nãy cậu chủ nhỏ Tân chợt phát bệnh, anh Tân Kha còn nói Tân trước em gái cháu đã sử dụng loại thuốc này, cho nên cháu mới…”

Nói đến đây, Hạ Oanh Oanh bật khóc: “Nếu nhìn thấy báo cáo kiểm tra này sớm hơn, chắc chắn là cháu không dám cho cậu chủ nhỏ Tân uống loại thuốc này, đều do cháu không đủ cẩn thận… Nhưng báo cáo này là của bệnh viện trung ương Kinh Thành, chắc chắn không thể có sai sót được”.

Lúc này, Tân Như Sương tiến tới sau lưng Tân Thủ Văn xem báo cáo kiếm tra kia, sau đó đen mặt nói: ‘Thuốc có tính hàn, chứa đựng nhiều loại kịch độc, ha ha…”

“Hạ Phương, cô giải thích sao đây?”, Tân Như Sương bắt chéo hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Hạ Phương.

Hạ Phương nhìn thoáng qua nữ bác sĩ trẻ tuổi đang kiếm tra cho Tân Túc: “Ông Tân, bác sĩ, cháu có thế bắt mạch cho cậu chủ nhỏ Tân không?”

Hạ Oanh Oanh cười to: “Bắt mạch? Ha ha… Hạ Phương, em nghĩ em là ai vậy? Còn bắt mạch nữa chứ, em học đại học còn học chưa xong, đến bây giờ vẫn chưa từng tiếp xúc với y học còn muốn bắt mạch cho cậu chủ nhỏ Tân? Em không sợ người ta cười rụng răng à?”

nạ rnưung KJiong quan lam uen Hạ Oanh Oanh mà chỉ nhìn chằm chằm Tân Thủ Văn.

Tân Thủ Văn do dự, dù sao việc Tân Túc bổng dưng bệnh nặng hơn đã khiến tâm trạng ông ấy rối loạn, ông ấy cũng không thể phản bác được những lời Hạ Oanh Oanh và Tân Như Sương nói khi nãy, nhất thời không biết phải làm sao.

Nhưng Tân Kha lại nhìn Tân Thủ Văn: “Ông Tân, tôi cho rằng có thể đế cô Hạ Phương thử xem sao”.

“Ông Tân, chỗ cháu có một đoạn video, ông không ngại xem trước rồi hẳn quyết định chứ?”, Lục Anh Đường đột nhiên bước tới, cười híp mắt nhìn Tân Kha.

Tân Kha nhìn Lục Anh Đường bằng ánh mắt sắc bén, cảm thấy người đàn ông này ghê tởm và chướng mắt chưa từng có!

Tân Thủ Văn ngước mắt, Lục Anh Đường mở máy chiếu, chiếu hình ảnh lên vách tường bên cạnh.

Hình ánh từ camera giám sát, không được nét cho lắm, nhưng vẫn có thể rõ có mấy chiếc xe đang đuổi theo một chiếc xe Volkswagen màu đen.

Xe Volkswagen chạy rất nhanh, còn thực hiện các kỹ thuật độ khá cao, chỉ tốn hơn mười phút đã cắt đuôi máy chiếc xe kia, chạy lên đường vành đai đi đến ngoại ô.

Hình ảnh thay đổi, là một video trên đường vành đai, trong video xe Volkswagen đang lao nhanh thì khúc quanh trước mặt chợt xuất hiện một chiếc xe lớn.

Xe phản ứng rất nhanh phanh gấp lại, thao tác nhanh nhẹn tạo thành một động tác quay đầu khấn cấp hoàn mỹ, tránh thoát được xe lớn, dừng ở hướng đường ngược lại.

Sau đó nữa là một chiếc xe công vụ không kịp phanh nên tông vào chiếc xe chớ hàng lớn kia.

Sau đó có rất nhiều chiếc xe phanh gấp lại, có chiếc tông vào lan can, có mấy chiếc xe tông vào nhau, tình cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.

Nửa đoạn sau camera, Tân Thủ Văn từng xem rất nhiều lần, chính là hình ảnh lúc họ xảy ra chuyện ở Giang Lâm.

Nhưng đây là lần đầu tiên xem nửa đoạn trước.

Ông ấy nhìn v’ê phía Lục Anh Đường: “Anh muốn nói gì?”

...