...
Chương 159
Suốt cả tuần, mấy anh em Tư Trường Thịnh gần như hôm nào cũng ở bên cạnh ông cụ.
Lúc đầu chỉ thi thoảng ám chỉ ông cụ rằng Tư Trường Thịnh đã làm bao nhiêu vì gia đình này, nhưng phát hiện ông cụ không hề quan tâm.
Mỗi ngày ông đều sai sử và hành hạ anh em họ bằng đủ mọi cách.
Ba ngày đầu Tư Trường Thịnh còn có thể tận tâm tận lực làm tròn đạo hiểu, bưng trà rót nước, đấm bóp vai các kiểu.
Nhưng nhiều ngày như thế, ông cụ ngoài việc hành họ bọn họ ngày càng thuận tay thì hoàn toàn không có thay đổi gì khác, không có chút tiến triển.
Tư Trường Thịnh đã bắt đầu không chịu được nữa.
Hôm nay, sau khi tắm rửa kỳ cọ cho ông cụ về, ông ta đã mệt đến mức đau nhức cả người, gạt hết đồ trên bàn xuống đất, sa sầm mặt, tức giận khẽ quát: “Đáng chết! Ông già đó đúng là đáng chết!”
Ông ta đã phát hiện ra ông cụ cố tình muốn hành hạ mình.
Nhưng Tư Trường Thịnh cũng đã lén tìm bác sĩ khác đến khám cho ông cụ, ông cụ thật sự đã mất trí nhớ.
Bác sĩ nói ông cụ sẽ có hành động khác thường, thích hành hạ bọn họ như thế là vì mất trí nhớ, một nhân cách khác của ông được giải phóng, nói cách khác là giải phóng những bản tính xấu mà ông từng giấu kín trong lòng.
Rất nhiều người già lớn tuổi rồi sẽ rất giống trẻ con, thích giở trò xấu, tính cách cũng thay đổi, người ta còn hay gọi là lão ngoan đồng*, có thể nói ông cụ chính là như thế.
*Lão ngoan đồng: Người lớn tuổi nhưng có tính cách giống trẻ con
Tư Trường Thịnh gạt bỏ nghi ngờ, sau đó cố gắng tiếp tục lấy lòng ông cụ.
Nhưng ông ta từ nhỏ đã được hầu hạ, trước giờ chỉ có người khác chăm sóc phục vụ ông ta thôi, bây giờ đã bốn mươi tuổi, còn trở thành một trong những nhân vật có thân phận nhất Kinh Thành, đi tới đâu cũng được nịnh nọt bợ đỡ, đã bao giờ phải chịu uất ức như thế đâu.
Chỉ mới một tuần mà ông ta đã không chịu được, đứng bên bờ vực sụp đổ.
Mấy ngày nay Tư Trường Thịnh cảm thấy về nhà chính là sự tra tấn to lớn, thậm chí ông ta chỉ muốn ở bên ngoài một ngày hai mươi lăm tiếng.
Nhưng vì kế hoạch của mình, ông ta chỉ có thể mỗi ngày về sớm hầu hạ ông cụ.
Phải tăng cảm giác tồn tại mới có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Dự tính ban đầu của ông ta là trong vòng nửa tháng sau khi ông cụ mất trí nhớ sẽ không đề cập tới di sản và quyền thừa kế, chỉ im lặng hầu hạ thôi.
Nhưng còn chưa tới một tuần ông ta đã không chịu được.
Ông ta chỉ muốn nhanh chóng lấy được thứ mình muốn, sớm kết thúc cuộc sống hèn mọn khom lưng uốn gối này.
Lúc này, vợ của Tư Trường Thịnh mở cửa đi vào, thấy đồ rơi đầy dưới đất thì lo lắng cau mày: “Làm sao thế này?”
Tư Trường Thịnh phất tay hừ lạnh: “Đương nhiên là vì chuyện của ông già rồi.”
“Ông già đó đã mất trí nhớ rồi còn cứng đầu, không chịu nhượng bộ một chút nào, mỗi ngày đều hành hạ tôi, chết tiệt!”
“Mấy năm qua tôi làm nhiều chuyện vì nhà họ Tư như thế, không có tôi nhà họ Tư có thể phát triển được như ngày hôm nay không? Tính tình ông cụ như thế, lúc trước đắc tội với biết bao nhiêu người, hơn một năm ông ta hôn mê, muốn dựa vào thằng hai vô ơn đã ra nước ngoài từ lâu kia hay thằng sáu trước giờ không coi nhà họ Tư ra gì? Ha, nhà họ Tư không bị chia năm xẻ bảy mới là lạ. Nếu không nhờ tôi cố gắng chèo chống cái nhà này, giằng co với những người kia, thì những tài sản đó của ông ta có còn là tài sản nữa không? Có nhà để ở đã tốt lắm rồi.”
Tư Trường Thịnh và vợ vẫn luôn không hoà thuận, hơn nữa mấy năm qua vợ ông ta không khoẻ, phần lớn thời gian là nghỉ ngơi ở bệnh viện, thi thoảng mới về, đa số là nằm một chỗ, không làm được gì cả.
Bình thường Tư Trường Thịnh rất ít khi nói với bà ấy chuyện của mình, hôm nay ông ta thật sự không chịu đựng nổi nữa, trong lòng khó chịu, vừa khéo bà ấy xuất hiện, nên ông ta mới nói nhiều mấy câu.
Nhìn nét mặt ung dung không có quá nhiều cảm xúc của vợ, ông ta vốn đang giận dữ lại càng mất kiên nhẫn hơn: “Hừ, bà chỉ là một con ma bệnh, tôi nói chuyện này với bà để làm gì nhỉ? Nếu đã về thì đi tới chăm ông cụ đi, trước giờ ông ta rất thích bà, nói mấy câu dễ nghe giúp tôi, để ông ta chịu sửa lại di chúc.”
Nói xong, Tư Trường Thịnh mới nhớ ra người vợ này là trước đây ông cụ ép ông ta cười, sau khi cưới thì sinh được hai đứa con gái rồi bắt đầu ốm đau mãi, mấy năm gần đây thì đi đến bệnh viện dưỡng bệnh luôn.
Nhưng trước giờ ông cụ khá tốt với bà ấy, vì thương bà ấy nên cũng đối xử rất tốt với hai đứa cháu.
Chỉ có với ông ta…
Tư Trường Thịnh đen mặt, cứ có cảm giác ông ta không phải con ruột, hai người kia mới phải.
Thậm chí địa vị của ông ta trong lòng ông cụ còn không bằng người phụ nữ bên cạnh.
“Bà cũng đừng thấy uất ức, mấy năm qua tôi và nhà họ Tư cũng rất tốt với bà, bây giờ hai đứa nhỏ du học ở nước ngoài, thành tích cũng khá, đứa lớn sắp tốt nghiệp rồi, tôi sẽ bảo con bé đến công ty học tập, sau này nhà họ Tư này không chỉ là của tôi mà còn là của bà và mấy đứa nhỏ nữa. Đã nhiều năm thế rồi, bà ngồi trên vị trí mợ cả nhà họ Tư nhưng có giúp ích được gì đâu, bây giờ là lúc tôi cần bà, có lẽ bà hiểu ý tôi nhỉ?”
Thu Vãn Vân gả cho Tư Trường Thịnh hơn hai mươi năm.
Vào độ tuổi đẹp nhất, bà ấy gặp ông ta, thấy ông ta đẹp trai còn tao nhã lịch sự, bà ấy luôn cho rằng là vận mệnh an bài, là bắt đầu của hạnh phúc.
Nhưng sau khi cưới mới biết, tất cả sự tao nhã của ông ta đều là giả vờ, lịch sự cũng chỉ là vẻ bề ngoài, nội tâm ông ta là một người tràn đầy dã tâm, không phân biệt được tốt xấu.
Nhà họ Thu là một gia tộc có học ở Kinh Thành, có quan hệ khá sâu xa với nhà họ Tư, cho nên từ khi còn nhỏ Thu Vãn Vân đã được ông cụ để mắt, lúc lớn cũng có đức có tài, cho nên cứ thế được quyết định là mợ cả tương lai của nhà họ Tư. Do chịu ảnh hưởng bởi gia đình, từ nhỏ Thu Vãn Vân đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, luôn nghĩ sau khi gả vào nhà họ Tư có thể giúp đỡ Tư Trường Thịnh, làm vợ hiền dâu thảo.
Đến tận ngày kết hôn, bà ấy vẫn nghĩ thế.
Nhưng sau khi cưới mới biết thì ra mọi thứ đều là ảo tưởng của bà ấy.
Tư Trường Thịnh là một con cầm thú đội lốt người, ông ta hoàn toàn không phải một nửa kia bà ấy mong muốn.
Lúc biết được sự thật thì bà ấy đã có thai.
Bà ấy nghĩ vì cho con một gia đình hoàn chỉnh, để con được lớn lên trong vui vẻ khoẻ mạnh, bà ấy không nên so đo quá nhiều.
Nhưng sau đó Thu Vãn Vân mới biết quyết định này đã chậm trễ cả đời mình.
Đứa bé sinh ra là con gái, Tư Trường Thịnh thậm chí còn lười ra vẻ lúc ban đầu, lúc nào cũng quát mắng, sỉ nhục bà ấy, thậm chí còn đánh bà ấy.
Dần dà, trạng thái tinh thần của Thu Vãn Vân cũng xảy ra chút vấn đề.
Bà ấy dựa vào ý chí mạnh mẽ và tình yêu với con gái vượt qua những vấn đề tinh thần kia một cách khó khăn, không bao lâu sau con gái thứ hai của bà ấy ra đời, bà ấy bị khó sinh, suýt thì mất mạng.
Đến lúc này, sức khoẻ của bà ấy cũng không chịu được nữa.
Nhưng Tư Trường Thịnh chỉ thấy bà ấy là một kẻ vô dụng không thể sinh con trai, còn bị bệnh liệt giường.
Biết bao năm qua, bà ấy đã nhìn thấu tất cả mọi thứ, chỉ muốn im lặng ở bệnh viện tịnh dưỡng, đợi con gái về.
Không ngờ Tư Trường Thịnh bỗng dưng đón bà ấy về.
...