...
Nhưng Hạ Phương lại đột nhiên nhào vào lòng anh… ôm chặt lấy eo anh.
Thời gian như thể dừng lại ở khoảnh khắc ấy.
Hạ Phương không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của bản thân.
Giờ mà đẩy Tư Thành ra thì có vẻ làm giá quá.
Mà không đẩy anh ra thì cô lại vô cùng lúng túng.
Nhất là lúc Tư Thành khựng người lại, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai rồi dịu dàng vỗ về an ủi cô.
Hạ Phương thật sự đã có suy nghĩ đập đầu vào miếng đậu hủ chết quách đi cho rồi.
Trời đất chứng giám, cô không hề có suy nghĩ sẽ nhào vào lòng người đàn ông này.
Chỉ là do cô bị Tư Thành đột ngột kéo một cái, dưới chân bất cấn vấp phải sợi dây thừng bán lớn Tư Hạo Hiên vứt trên mặt đất, sau đó…
Đúng, cô chỉ trượt chân nên mới nhào vào lòng Tư Thành thôi.
Còn tình huống hiện tại, ai đó tới mách cho cô cách xử lý được không?
Tuy không biết tại sao Tư Thành lại xuất hiện ở đây, nhưng anh rõ ràng rất lo lắng cho cô, nếu cô thẳng tay đấy người ra thì không biết chừng sẽ khiến anh khó chịu?
Nhưng nếu không đẩy ra thì cô cũng chẳng dễ chịu bao nhiêu…
Ngay lúc Hạ Phương đang bứt rứt toàn thân không biết nên làm gì, thì Tư Hạo Hiên ở bên đã sợ hãi hét toáng lên: “Chú, chú nhỏ!”
Hạ Phương sững người, cùng lúc đó cô cảm nhận được Tư Thành nhự nhàng thả mình ra rồi lại xoa đầu cô, sau đó nở nụ cười rực rỡ: “Đừng sợ, để tôi lo”.
Không, không phải chứ…
Hạ Phương nuốt nước miếng.
Cô vừa nghe lầm đúng không?
Tư Hạo Hiên gọi tên này là chú nhỏ?
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này ngoại trừ Tư Thành ra cũng chỉ còn lại vài… viên cảnh sát.
Thế nên…
“Chát…”, Tư Thành bước đến trước mặt Tư Hạo Hiên, giơ tay lên tát vào mặt anh ta một cái thật mạnh.
“Lúc dần cậu ra ngoài, tôi đã nói gì?”, gương mặt tuấn tú của Tư Thành âm u đi thấy rõ: “Nếu ba năm qua không đủ khiến cậu học được cách làm người, vậy tôi không ngại tống cậu vào lại đó thêm ba năm nữa”.
“Cậu xem lời tôi nói là trò đùa đúng không?”, khóe miệng Tư Thành cong lên thành một nụ cười vừa lạnh lùng vừa châm chọc, ánh mắt anh sắc lẹm đến mức khiến Tư Hạo Hiên không tự chủ được phải run lẩy bây.
“Chú nhỏ, cháu, cháu…”, Tư Hạo Hiên run rẩy đôi môi, đã sớm không giữ nỗi vẻ bình tĩnh khi đối mặt với cảnh sát, nói chuyện cũng không trôi chảy được.
Hồi lâu sau, anh ta mới nuốt ngược ngụm nước miếng, chỉ vào Hạ Phương rồi dè dặt nói: “Là, là cô ta hại cháu, chú nhỏ, cháu bị oan!”
“Cô ta là đối tượng hẹn hò mà mẹ sắp xếp cho cháu, nhà họ Hạ đã nhận không ít lợi lộc từ nhà họ Tư chúng ta, cũng đồng ý sẽ gả cô ta cho cháu rồi. Nhưng cô gái này tự dưng lại trở mặt, không chỉ xem thường mà còn dám xúc phạm cháu, ngày cô ta về nước lại dám kết hôn bậy với một thằng phục vụ khách sạn!”
“Cháu đường đường là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tư mà còn không bằng một thằng phục vụ trong mắt cô ta sao? Rõ ràng người phụ nữ này cô’ ý làm vậy đế khỏi phải gả cho
cháu. Chỉ vì muốn làm nhục cháu mà không ngại kết hôn cùng một tên thấp hèn, cháu nhẹ nhàng đi tìm cô ta, hi vọng cô ta hồi tâm chuyển ý, ai ngờ cô ta lại dám hại cháu mất hết mặt mũi ngay tại lễ đính hôn của chị gái mình. Còn mẹ của cô ta nữa, chỉ là một bà già sắp chết mà cũng dám xem thường cháu”.
“Cháu không cam tâm, nhà họ Tư chúng ta có địa vị thế nào ở thành phô’ Giang Lâm? Chúng ta là tồn tại thế nào? Sao có thể bị một người phụ nữ hèn hạ khiêu khích được?”
Tư Hạo Hiên chỉ lo phủi sạch tội danh của mình, những năm bị nhốt trong tù tuy cũng được hầu hạ ăn ngon ngủ kỹ, nhưng cảm giác mất tự
do, bị nhốt ở nơi bẩn thỉu đó, anh ta không muổn phải trải qua lần nữa.
Mãi mới hết ba năm, anh ta mãi mới có lại tự do, mãi mới được hưởng thụ những điều mình nên được hưởng thụ, làm sao có thể chịu nổi cảm giác lại bị nhốt vào đó nữa?
Bắt anh ta về lại nơi đáng sợ đó một lần nữa, không bằng giết anh ta luôn.
Nhưng anh ta đã quên, việc đầu tiên Tư Thành làm khi đi vào là kéo tay Hạ Phương, sau đó ôm cô vào lòng.
Tư Thành là người thế nào, Tư Hạo Hiên đã hiểu quá rõ.
Anh không chỉ mắc bệnh sạch sẽ, còn không gần nữ sắc, rất ghét phụ nữ đến gần.
Người đàn ông như vậy mà vừa nãy lại chủ động kéo tay Hạ Phương, còn ôm cô vào lòng an ủi, điều này có nghĩa là gì?
Tư Hạo Hiên lúc này bị nỗi sợ lấn át, anh ta không ngờ Tư Thành lại xuất hiện, cũng không biết vì sao anh lại xuất hiện ở đây.
Anh ta chỉ muốn mau chóng phủi sạch quan hệ, để Tư Thành tha cho mình.
Từ nhỏ đến lớn, Tư Hạo Hiên không sợ ai, chỉ sợ Tư Thành.
Trước đây Tư Thành không ở thành phố Giang Lâm, không ai có thể quản được anh ta.
Bây giờ Tư Thành không chỉ quay về, còn tiếp quản tập đoàn lớn nhất của nhà họ Tư, có thể nói là hoàn toàn kiểm soát được sự sổng chết của anh ta, sao anh ta có thể không sợ?
Nhất là lúc này, anh ta vừa mới làm chuyện ngốc nghếch, Tư Thành lại xuất hiện ở đây nên anh ta càng hoang mang.
“Nhân viên phục vụ khách sạn thấp hèn?”, Tư Thành khoanh tay trước ngực, nhìn Tư Hạo Hiên từ trên cao xuống, nhìn dáng vẻ hốt hoảng, quần là áo lụa của anh ta, anh chế nhạo: “Cậu nghĩ mình cao thượng nhường nào?”
Tư Hạo Hiên nuốt nước bọt, lắc đầu: “Chú út, cháu, cháu chỉ nói sự thật thôi, tên phục vụ khách sạn thấp hèn đó làm sao có thể so sánh được • với người nhà họ Tư chúng ta? Nhưng người phụ nữ này lại coi thường cháu. Cô ta khiêu khích quyền uy của nhà họ Tư, sao cháu có thể tha cho cô ta được?”
“Hơn nữa hôm nay cháu cũng không định làm gì cô ta, chỉ muốn cho cô ta một bài học, để cô ta biết nhà họ Tư chúng ta không dễ động vào. Chú út, chú phải tin cháu…”, Tư Hạo Hiên luống cuống giải thích nhưng hoàn toàn không biết mình đã sớm chọc vào tổ ong vò vẽ.
Hạ Phương đã hoàn hồn lại từ trong ngỡ ngàng, nghe đoạn đổi thoại của Tư Hạo Hiên với Tư Thành, cô không khỏi cười ra tiếng, nhìn Tư Thành với vẻ hài hước.
“Chứ sao nữa, tòi khiêu khích quyền uy của nhà họ Tư, không coi quyền uy của nhà họ Tư ra gì, không dạy dỗ đàng hoàng sau này nhà họ Tư làm sao còn đứng vững ởthành phô’ Giang Lâm được nữa”, Hạ
Phương lười biếng nhướng mày, cười nhìn Tư Thành: “Anh nghĩ sao? Anh… nhân viên phục vụ khách sạn này?”
Tư Thành cũng không định che giấu thân phận của mình, chỉ là Hạ Phương cứ nghĩ anh là nhân viên phục vụ khách sạn mãi, anh cũng lười giải thích.
Huống hồ thời gian này vì tìm Tiết Phi, tâm trạng anh cũng khá cáu kỉnh, nhà họ Tư nhiều chuyện vớ vẩn không đâu, anh cũng định tìm chỗ để ra ngoài ở, vừa vui vẻ vừa yên tĩnh.
Vừa khéo Hạ Phương đề nghị anh chuyển tới ở cùng, anh bèn thuận thế chuyển tới ở.
Chỉ là câu này của Hạ Phương rõ ràng mang theo ý châm biếm và tức giận.
Cô đang trách anh lừa cô ư?
Tư Thành hơi bất đắc dĩ nhìn Hạ Phương, trên khuôn mặt như yêu nghiệt có thêm vẻ cưng chiều: “Đúng là nên dạy dỗ, dù sao…”, Tư Thành hơi nhướng mày, cười tà tứ: “Người phụ nữ của Tư Thành tôi ra ngoài mà không ai biết, chắc là do tôi chưa cho em danh phận đây mà”.
Dạy dỗ mà anh nói khác hoàn toàn với ý Hạ Phương nói.
Dù là Hạ Phương thì cũng bị câu trả lời này của anh làm cho đỏ mặt.
...